Phương Di thực ra đã xao xuyến hồi hộp vô cùng trước khi sang phòng gã. Nàng
tưởng tượng Vi Tiểu Bảo có thể sẽ ôm nàng
đè lên giường hắn. Ngờ đâu nàng bị gã
tụt quần ra đư'ng cởi truồng ngay giữa
phòng thì lúng túng chỉ còn muốn độn thổ
đi trong lúc nàỵ Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn xuống mông đít Phương Di tròn
trịa trắng nõn nà thì không nhịn được vỗ
vào đến đét một cái làm nàng giật nẩy
mình.
-Thật là đồ quỷ quái!
Phương Di nhẩy lên đấm vào ngực Tiểu Bảo trong khi gã
cười khanh khách. Bàn chân gã đạp
nghiến lên quần Phương Di xuô'ng dưới
đất cho tuột hẳn ra khỏi bàn chân nàng. Phương
Di rảo bước như chạy về hướng cái
giường. Nàng không muô'n đứng cởi truồng như vậy ở giữa phòng. Mắt Vi Tiểu Bảo dán
vào bờ mông trắng muốt tuyệt mỹ của
nàng tiểu thư , gã bước sát theo sau
lưng nàng. Hai người tới bên giường thì Vi Tiểu
Bảo nắm vai Phương Di kéo nàng quay
lạ. Tay gã kéo mở nút dây thắt lưng nàng ra.
- Tới đây vợ lớn ơi.
Khi ở trong hoàng cung gã vẫn gọi Phương Di là vợ lớn còn
sư muội nàng Mộc Kiếm Bình là vợ nhỏ.
Lúc đó Phương Di có nằm mơ cũng
không tin là có ngày Vi Tiểu Bảo sẽ lột hê't xiêm y
nàng trần truồng ra. Gã lụp chụp một hồi
làm Phương Di tưởng chừng như lâu đến bất tận rồi thắt lưng nàng cũng cởi ra rớt
xuống đất. Hai vạt áo bị Tiểu Bảo mở
toang ra rồi kéo tuột luôn ra khỏi hai
cánh tay nàng. Bên trong Phương Di đã thay yếm
ngực mới bằng lụa màu hồng . Vi Tiểu
Bảo sờ vào vừa trơn vừa la'ng mát rượi. Gã vuô't ve trên yếm ngực vài cái rồi luồn tay
vô trong mò ngay vào bầu nhũ hoa trần,
êm như nhung , vun tròn đầy đặn.
Phương Di bị Vi Tiểu Bảo se đầu nhũ hoa thì vừa
nhột vừa rạo rực xuân tình, nhưng
nàng vẫn co chân đưa đầu gô'i bò lên giường cô' y' chui muô'n chui vô mền quâ'n thân
lại.
Toàn thân Phương Di trắng mơn mởn, mông tròn lẳng mà trong tư thế bò
ra như vậy, Tiểu Bảo từ sau nhìn tơ'i ngay giữa hai
đùi nàng là khe đào nguyên thầm kín
cũng phơi ra đó. Hai mép hồng tươi
tuyệt mỹ giữa đám lông tơ mềm mại đen tuyền.
Tiểu Bảo thoáng trông thấy được thì chụp cứng lấy bàn chân nàng.
-Vợ lớn ơi, nàng còn bò đi đâu nữa?
Tiểu Bảo nói mắt dán vào khe đào nguyên giữa cặp đùi thon
tròn trịa. Gã cố nhìn cho sướng mắt công
trình theo đuổi tán tỉnh bấy lâu nay ngay
đang phơi bày trước mắt gã.
- Sao nắm chân ta!
Phương Di quay mặt xuống phụng phịu kêu lên thì nàng bắt gặp Vi Tiểu Bảo
đang nhìn vào khe đùi nàng cười khoan khoa'i.
Gã vỗ mông Phương Di đánh đét một cái
và nàng liền cảm thấy mấy ngón tay gã
đã sờ mó dọc theo khe chim nàng. Phương Di
chết sững mặt nàng từ từ ửng hồng rồi đỏ au, mà hai chân nàng tưởng chừng
như mềm nhũn rạ
Tiểu Bảo chặc lưỡi:
- Vợ lớn ơi, thật là đẹp quá . Gã không ngờ cõi thiên
thai lại phơi bày ra lần đầu tiên trong tư
thế như vậỵ Mấy ngón tay gã vạch hai
mép hồng hồng xinh xă‘n hai bên khe đào
nguyên ra thì cái lỗ chim nàng he' ra nhỏ
xíu màu hồng thẫm ngay chính giữạ Cảm giác mấy ngón tay thám hiểm của Vi Tiểu Bảo
càng lúc càng rõ càng nhột nhạt càng mê
ly từ chim Phương Di lan ra khắp người
nàng. Nàng nhâ'c đầu gô'i bò vào trong thì khe
chim từ phi'a sau đi't nhìn tơ'i lại hở ra
thêm nữa trong khi Vi Tiểu Bảo thì nă‘m cổ chân nàng ke'o lại. Tay kia gã đưa ngón
trỏ đút ngay vào lỗ. Ngón tay mơ'i vừa
chui vào cỡ một đốt thì dâm thủy từ
trong đã ứa ra rồi. Vi Tiểu Bảo khoan khoái nhấp
nhẹ ngón tay ra vào vài cái thì nước bên
trong túa ra dầm dề trơn nhơ't. Gã đu't mạnh vô một cái thì nguyên ngón tay gã đã
vào thọc vào lút cán.
Phương Di bấu tay vào gối kêu lên:
-Ah ah...ngươi ..ngươị . Tiểu Bảo cũng kích thích vô
cùng, ngón tay gã bắt đầu thụt ra thụt
vào lỗ chim âm ấm, chật hẹp trơn tru của
nàng liên tục.
Phương Di toàn thân nhột nhạt lửa dục từ từ bốc lên ngùn ngụt. Nàng
quay đầu lại, hai má đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp dại
đi .
- Tiểu Bảo! Phương Di cất tiếng gọi
Vi Tiểu Bảo thọc ngón tay vào khe động đào nguyên
mấy cái nữạ Nước trong khe ra ướt cả
lòng bàn tay rồi gã mới chịu rút ngón tay
ra khỏi lỗ chim Phương Di. Nàng ngả xuống
giường nằm lật ngửa ra lại thân thể trần
truồng.
Vi Tiểu Bảo leo lên giường nho'n go't quỳ trên đầu gô'i lê't lại gần
Phương Dị Cây ngọc của gã tự do đong đưa ra đó
ngay trươ'c mặt giai nhân. Ðôi mắt
phượng của nàng dương to lên nhìn
dương vật của "thái giám" Vi Tiểu Bảo ra chiều
kinh ngạc. Nàng chưa bao giờ được thấy dương vật đàn ông lúc cương lên
mà của quy' của Tiểu Bảo thì còn to lớn
hơn bình thường. Thì ra tuy gã võ công
tầm thường vì biê'ng nha'c luyện công nhưng
dục tình thì bẩm sinh sung mãn đê'n
mư'c hiê'm co' trên đời. Từ lu'c gã mới mười ba tuổi hễ thâ'y ga'i đẹp là sa'n vào dở
trò ta'n tỉnh cũng là vì lẽ này. Lu'c gã ở
Dương Châu thì vừa còn qua' nhỏ tuổi
vừa nghèo hèn nên chẳng được sơ mu'i nào
ngon lành.
Vi Tiểu Bảo nắm cây ngọc nâng lên cô' tình tuốt ngay
trươ'c mặt Phương Di .
- Ta nói chuyện mà nàng biê't được thì sẽ mừng đến ngất
đi là nó đó. Tiểu Bảo vừa chỉ vào ngọc
hành vừa nói.
Phương Di đỏ mặt cười.
- Thì ra đệ đệ không phải là tha'i gia'm mà lại... lại ...
còn to như vậy. Nàng bâ't gia'c cười
khanh kha'ch mặt đỏ đến mang tai. Vi
Tiểu Bảo vừa xăm xoi ngo' Phương Di trần truồng
kiều diễm tươi như hoa vừa lê't tới áp
sát vào ôm nàng le lưỡi liếm đầu nhũ hoa mút chùn chụt.
Ngọc hành gã đã cương lên đê'n độ bă‘t đầu hơi đau
như'c. Phương Di nằm đo' để cho Tiểu
Bảo nu't đầu nhũ hoa, toàn thân nàng
no'ng ran nhột nhạt. Bàn tay gã vạch hai đùi
Phương Di ra mò vào khe chim đầy lông
mềm mại đã ươ't nhem thật dễ dàng.
Gã ôm ấp vuốt ve áp thân thể vào da thịt mềm mại mát rượi thơm tho. Cây ngọc
hành của gã đưa ra dựng đứng quẹt vào bụng
vào đùi nàng thật là ngứa ngáy nhột
nhạt. Vi Tiểu Bảo ngồi nhổm dậy vạch hai
đùi Phương Di ra. Cô nàng bẽn lẽn nhìn
xuống ngoan ngoãn giang lỏng hai chân. Chim Phương Di hồng tươi như
một đóa hải đường giữa đám lông mượt mà mở
ra chờ đợi. Tiểu Bảo nắm nòng cây ngọc
đưa tới cạ vào khe chim rồi ấn ngay vào.
Hai mép chim vạch mở rộng ra rộng ra nữa cho
đầu khâ't thật bự cứng ngắc chui vào. Phương Di uốn mình co duỗi hai đùi
thon dài trắng muốt, nàng hồi hộp tò mò
ngóc đầu lên nhìn xuống hạ bộ chỗ đầu
khâ't đỏ hỏn to lơ'n của Tiểu Bảo đã lọt vào
khe chim nàng. Gã bắt đầu nhấp càng lúc
càng nhanh mỗi lúc mỗi ấn ngọc hành cương cứng vào sâu trong lỗ chim săn chắc trơn
nhớt của nàng. Khoái lạc dâng tràn nơi
đầu khất con cu Tiểu Bảo. Gã nhấp càng
lúc càng sâu, mặt gã đờ ra tận hưởng lỗ chim
chặt bót của nàng trinh nữ. Ðầu cu gã
vừa sướng vừa ngứa vô cùng. Gã cong đít rút con cu đã vào đến phân nửa ra thúc vào
một cái mạnh. Lỗ chim Phương Di bấu
chặt lấy đầu cu Tiểu Bảo, nàng đau nhói
lên một cái thì nguyên con cu dài thòng đã thọc
vào lút cán. Tiểu Bảo sướng mê tơi, biết
Phương Di còn đang đau nên gã nằm yên để để nguyên cây ngọc că‘m sâu trong khe
chim săn chă‘c của nàng mà nhâ'p nhẹ
nhàng tận hưởng.
Cờ bạc và đàn bà là hai thú vui tuyệt trần của Vi tiểu Bảo.
Phương Di là một trong những chinh phục đầu
đời của gã. Sau này bao nhiêu giai nhân,
thiếu nữ và cả những phu nhân sắc
nước hương trời rồi sẽ gặp tên tiểu quỷ dâm dục
khôn lanh, giảo quyệt nàỵ Ngoài cơ trí hơn người và tài cờ bạc bịp, gã là một
tay chơi gái hiếm có trên đời. Gã lười biếng trong
việc luyện công bao nhiêu thì bù lại đàn
bà chính là môn võ giúp gã râ't nhiều
trên đường sự nghiệp.
Vi Tiểu Bảo về cung chưa được mấy chốc đã thấy thái giám
đến tuyên đọc sắc chỉ của triều đình
phong cho gã Nhất đẳng Tử tước và làm
Tứ hôn sứ để hộ tống Kiến Ninh công chúa đi
Vân Nam vì Hoàng thượng ngự tứ cho
nàng kết hôn cùng con trai Bình Tây Vương là Ngô Ứng Hùng.
Vi Tiểu Bảo làm Khâm Sai đại thần tháp tùng Kiến Ninh
công chúa đến Vân Nam được Bình Tây
vương Ngô Tam Quế thết đãi hết sức
trịnh trọng nhưng sau vài ngày đã xẩy ra chuyện
lớn. Ðêm khuya có người đột nhập vào
Bình Tây vương phủ toan hành thích vương gia. Trong khi đó A Kha sư tỷ của Vi Tiểu
Bảo hóa trang trà trộn trong đám tùy
tùng thì đột nhiên mất tích. Sư tỷ A Kha là
thiếu nữ tuyệt sắc mà Vi Tiểu Bảo si mê điên đảo
nhưng nàng lại rất ghét bản mặt của gã.
Một ngày nữa trôi qua, Vi Tiểu Bảo đang ngồi thương nghị với bọn Tiền lão bản, Từ
Thiên Xuyên bỗng thấy Mã Ngạn Siêu
chạy vào báo có một vị lão đạo cô muốn
vào ra mắt.
Vi Tiểu Bảo lấy làm kỳ hỏi:
- Lão đạo cô ư? Đạo cô kiếm tại hạ làm chi? Phải
chăng bà ta đến khuyến giáo?
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Thuộc hạ đã hỏi bà ta có việc gì thì bà ta nói là vâng lệnh trên đưa tin
đến cho Khâm sai đại nhân.
Y cầm một bao thư bằng giấy vàng đệ lên.
Vi Tiểu Bảo chau mày nói:
- Cảm phiền Mã đại ca mở thư ra xem họ viết những gì?
Mã Ngạn Siêu mở bao thư, rút ra một tờ giấy vàng. Y liếc mắt
nhìn rồi đọc:
- A Kha gặp nạn...
Vi Tiểu Bảo vừa nghe bốn chữ này đã giật bắn người lên,
vội hỏi:
- A Kha gặp nạn làm sao?
Quần hùng Thiên Địa hội không biết gì đến chuyện Cửu Nạn và A Kha, đều ngơ ngác
nhìn nhau. Cửu Nạn nguyên là công chúa
Minh triều, từ khi nhà Minh mất nước
mấy chục năm nay bà ta đã phải bôn ba
giang hồ luyện thành võ công cái thế. Một năm
trước đây Vi Tiểu Bảo có cơ duyên được Cửu Nạn nhận làm đệ tử. Gã nhập môn
sau nên A Kha là vai sư tỷ. Cửu Nạn và A Kha lần
này cải trang trà trộn trong đám tùy tùng
của Vi Tiểu Bảo là để có âm mưu đến gần
Bình Tây vương Ngô Tam Quế là tên đại Hán gian
mà bao người Hán căm hận thấu xương. Vi Tiểu Bảo trước nay chỉ muốn tìm cơ
hội chiếm đoạt A Kha dĩ nhiên chuyện của nàng
gã quan tâm rất nhiều.
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Trong thư viết chẳng ra đầu đuôi gì hết, lại không đưa thư
danh. Họ chỉ dặn mời hương chủ đi theo người
đưa thư đến nơi để thương nghị biện
pháp giải cứu.
Vi Tiểu Bảo vội hỏi:
- Vị đạo cô kia còn ở ngoài đó không?
Mã Ngạn Siêu đáp:
- Bà ta vẫn còn ở ngoài kia.
Y chưa dứt lời, Vi Tiểu Bảo đã nhảy vọt ra. Gã đến
bên cửa lớn thì thấy một vị đạo cô đầu
bạc phơ đang ngồi trên ghế chờ đợi.
Tên thị vệ gác cổng lớn tiếng hô:
- Khâm sai đại nhân đã tới!
Đạo cô đứng dậy cúi đầu thi lễ.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Ai phái đạo cô tới đây?
Đạo cô đáp:
- Xin đại nhân dời gót tới nơi sẽ biết.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Bây giờ đi đâu?
Đạo cô đáp:
- Mời đại nhân đi theo bần đạo. Hiện giờ chưa tiện nói ra.
Vi Tiểu Bảo nóng ruột muốn biết A Kha lạc lõng nơi nào,
lại hỏi:
- Người nhắc đến trong thư bây giờ ở đâu?
Đạo cô đáp:
- Bần đạo vâng lệnh trên sai khiến không hiểu rõ nội tình.
Xin đại nhân lượng thứ cho.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Được rồi! Ta đi theo đạo cô.
Rồi gã hô:
- Sắp xe ngựa cho mau!
Đạo cô nói:
- Xin đại nhân ngồi xe để khỏi làm kinh động người ngoài.
Vi Tiểu Bảo gật đầu.
Gã ra khỏi cổng rồi cùng đạo cô ngồi chung một xe.
Bọn Từ Thiên Xuyên, Tiền lão bản sợ địch nhân bày ra cạm bẫy, liền
bảo nhau đi theo cách xa một quãng.
Đạo cô trỏ đường cho xe ngựa đi về hướng tây.
Xe rời khỏi cổng thành phía tây rồi mỗi lúc càng đi vào nơi hoang vắng.
Vi Tiểu Bảo trong lòng hồi hộp cất tiếng hỏi:
- Đạo cô đưa tại hạ đi đâu đây?
Đạo cô đáp:
- Chẳng còn mấy nữa là tới nơi.
Xe đi chừng hơn ba dặm bỗng rẽ qua hướng bắc.
Quãng đường này nhỏ hẹp chỉ vừa một
cỗ xe đi, dẫn tới một cái am nhỏ.
Đạo cô nói:
- Tới nơi rồi!
Vi Tiểu Bảo nhảy xuống thấy tấm biển trên cổng đề ba chữ
thì chữ đầu là chữ tam, còn hai chữ nữa,
gã không biết.
Vi Tiểu Bảo quay đầu nhìn lại thấy bọn Mã Ngạn Siêu vẫn theo hút ở phía xa xa. Gã
biết là mình vào am rồi, bọn họ cũng chờ
đợi quanh đây, cảm thấy an tâm liền theo đạo cô
tiến vào.
Phía trong cổng am sạch như chùi không một vết bụi. Ngoài sân trồng mấy
khóm trà hoa, một khóm tử kinh.
Chính giữa điện đường đặt một pho tượng Quan Âm mặc bộ
áo trắng. Pho tượng Quan Âm này diện
mạo rất xinh đẹp mà diện mạo lại rất
trang nghiêm.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Nghe nói trong đám vợ của Ngô Tam Quế có một
mụ vợ ngoại hiệu là Tứ diện Quan Âm, lại
có một mụ kêu bằng Bát diện Quan Âm.
Chẳng hiểu đức Quan Âm bồ tát có thật đẹp thế
này chăng? Con mẹ nó! Diễm phúc của
tên đại Hán
gian quả nhiên không nhỏ.
Đạo cô dẫn Vi Tiểu Bảo đến toà thiên điện mé
đông. Người nhà bưng trà lại. Gã mở
nắp chén trà, thấy mùi thanh hương
thoang thoảng đưa lên mũi, nước trà
màu xanh biếc. Đúng là trà Long Tỉnh
còn tươi. Gã lấy làm kỳ nghĩ bụng:
- Thứ trà Long Tỉnh này từ Giang Nam vận chuyển tới đây
không phải rẻ tiền.
Bọn ni cô đạo cô trong am này làm gì có nhiều tiền mà xài sang như vậy. Lại thấy một
đạo cô bưng vào một cái hộp sơn đen
bày tám thứ kẹo mứt: nào mứt Tùng tử,
nào Tiểu bồ đào cao, nào Hạnh đào hiến,
nào Mai côi cao, đường hạnh nhân, bánh đậu
xanh, bách hợp tô, nào quế hoa mật, toàn là những đồ điểm tâm mà Tô Đông
Pha khi xưa ưa dùng. Những chén đựng kẹo mứt
cũng tinh xảo dị thường.
Những món điểm tâm của Giang Nam này, Vi Tiểu Bảo hồi
ở trong kỹ viện thành Dương Châu đều
đã biết qua. Chỉ khi nào có khách sang
mụ chủ mới lấy ra mời mọc. Gã nhân lúc người ta
không để ý, lấy cắp mấy viên ăn. Sau này
gã vào Hoàng cung không được nhìn thấy nữa.
Ai ngờ trong một toà am nhỏ ở tỉnh Vân Nam lại có những vật này. Vi Tiểu
Bảo trong lòng khoan khoái, miệng lẩm bẩm:
- Thế này là lão gia lại về đến Lệ Xuân viện ở thành
Dương Châu.
Đạo cô bưng điểm tâm vào rồi lại lui ra.
Trên kỷ trà đặt một chiếc đỉnh đồng nhỏ, khói xanh bốc lên
nghi ngút. Thứ trầm đốt trong đỉnh cũng là trầm
hương rất quý. Vi Tiểu Bảo đã nếm trải
mùi đời, nên rất biết người biết của. Mỗi
lần gã vào Từ Ninh cung của Thái hậu là ngửi thấy
mùi trầm hương này. Bây giờ gã đột nhiên ngửi thấy không khỏi giật mình tự
hỏi:
- Trời ơi! Hỏng bét! Chẳng lẽ Thái hậu đã đến đây?
Gã liền đứng phắt dậy.
Bỗng nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ êm ái.
Một người đàn bà tiến vào nhìn Vi Tiểu
Bảo hai tay chắp để trước ngực thi lễ
nói:
- Kẻ xuất gia là Tịch Tĩnh xin tham kiến Vi đại nhân. Giọng nói ôn hoà trong trẻo,
đúng là khẩu âm Tô Châu.
Người đàn bà này cỡ bốn mươi tuổi, mình mặc áo màu biếc
lợt, cặp lông mày xinh như vẽ, nét mặt
thanh tú không bút nào tả xiết. Suốt đời
Vi Tiểu Bảo chưa từng thấy ai đẹp như nàng.
Tay gã cầm chung trà, miệng há hốc ra
không ngậm lại được, chân tay luống cuống. Người đàn bà kia mỉm cười nói:
- Mời Vi đại nhân an toạ!
Vi Tiểu Bảo luống cuống đáp:
- Dạ dạ!
Hai chân gã nhủn ra ngồi phệt ngay xuống. Nước trà trong
chung đổ ra làm ướt một mảng vạt
áo.
Đàn ông thiên hạ thấy mặt người đẹp thường lâm vào tình trạng hồn lạc
phách xiêu, nàng được chứng kiến nhiều rồi nên
không để ý. Nhưng Vi Tiểu Bảo, một gã
thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi,
cũng bị dung quang tuyệt thế của nàng làm cho
mê mẩn, khiến nàng không nhịn được, tủm tỉm cười nói:
- Vi đại nhân tuổi nhỏ tài cao, tưởng Cam La ngày trước mới mười
hai tuổi đã làm Thượng khanh ở nước Tần cũng
chẳng thể hơn được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ không dám! Trời ơi! Chẳng hiểu Tây Thi, Dương Quý Phi ngày trước thế
nào mà thiên hạ đua nhau tâng bốc, nhưng tại
hạ nhất quyết còn thua nương tử xa
lắm.
Người đẹp giơ tay áo lên che nữa mặt ngọc mỉm cười. Cử động này tưởng
chừng bao nhiêu vẻ đẹp đều hiện ra. Nàng
nghiêm trang nói:
- Mỹ sắc làm hư việc nước, xưa đã thế mà nay cũng thế.
Con người bất tường tự hận mình được
trời ban cho tấm dung nhan khuynh
quốc chỉ tổ làm đau khổ lê dân trong thiên hạ. Vì
thế mà mấy năm gần đây tiện thiếp giam
mình vào chốn am mây, làm bạn cùng thanh đăng cổ phật, khổ tâm sám hối. Hỡi ơi!
Tiện thiếp dù khua tan mõ gỗ, niệm nát
chân kinh cũng không đủ đền tội trong
muôn một.
Nàng nói tới đây vành mắt đỏ hoe rồi không nhịn được để hai hàng châu lệ
tuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo không hiểu những câu nàng nói có ẩn ý gì. Gã chỉ biết lúc nàng
mỉm cười như ánh thần quang, chia rồi lại
hợp, lúc nàng buồn thảm khiến người
xúc động can trường. Bất giác gã nảy
lòng thương hương tiếc ngọc. Tuy vậy tật ham mê
gái đẹp làm máu nóng của gã vừa nổi lên đã pha đầy nhục dục.
Gã thấy người đẹp kích động như vậy thì vỗ ngực đứng dậy nói:
- Ai là kẻ đã khinh khi nương tử? Tại hạ quyết liều mạng với kẻ
đó. Nương tử có điều chi khó giải quyết cứ trông
vào bàn tay tại hạ. Nếu Vi Tiểu Bảo làm
không được thì xin chặt đầu dâng cho
nương tử.
Gã vừa nói vừa giơ tay lên chặt mạnh vào cổ.
Người đẹp cũng đứng dậy, ngưng thần nhìn gã một lúc, vành mắt lại
đỏ hoe, bỗng nàng quỳ xuống sụp lạy, nghẹn
ngào nói:
- Vi đại nhân nghĩa cả ngất trời xanh, tiện thiếp chẳng biết lấy gì đến đáp
cho vừa.
Vi Tiểu Bảo la lên:
- Không đúng! Không đúng!
Gã cũng quỳ xuống nhìn về phía người đẹp, dập dầu binh binh.
Gã vừa lạy vừa nói:
- Nương tử là tiên nhân giáng thế, Bồ Tát hiện hình. Tại hạ dập
đầu trước nương tử mới phải, khi nào dám nhận
đại lễ của nương tử.
Người đẹp khẽ đáp:
- Đại nhân dạy thế khiến tiện thiếp phải tổn thọ!
Nàng giơ tay ra nhẹ nhàng đỡ gã dậy.
Vi Tiểu Bảo thấy trên má nàng còn đọng mấy giọt nước mắt lóng lánh như mấy
hạt châu, vội giơ tay áo lên khẽ lau cho nàng
và kiếm lời an ủi:
- Nương tử đừng khóc! Đừng khóc! Dù có gặp việc tày đình
chúng ta cũng giải quyết cho xong.