Và Hưng, dường như có ngu đần lấm thì cúng vỡ lẽ được như vậy. Hưng
nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Chi :
- Hưng. . . Hưng yêu. . . Chi lắm, Chi có biết không?
Vừa nói, Hưng vừa kéo cho Chi bước sát lại gần và trong khoảng cách thật gần đó, Hưng đã
bất ngờ ớm chầm lấy Chi mà hôn láy hôn để trên
môi, trên mất, trên gáy trên tai. Trong lúc hôn Chi,
đới mắt của Hưng nhìn xuống bên trong cái ngực
no đầy của Chi để trần với hai cái vú nhô ra vô
cùng khêu gợi, giữa lúc Chi muốn cố tình ép chặt người vào thân thể của Hưng để nàng trực
nghiệm xem cái cảm giác cọ sát sẽ như thế nào thì
Hưng đã ghì đầu Chi xuống đặt một cái hôn cuồng
bạo trên môi làm Chi nghẹt thở không nói thêm
được gì.
Phần Hưng đang như người mất trí, hai bàn tay n'lư hai cục than nồng bừng
luồn sáu vào bên trong làn vâi áo quờ quạng xoa
bóp cặp nhũ hoa của Chi, Chi cảm thấy tê điếng
khớp cùng mềm người ra để mặc tình cho Hưng
thám hiểm. Hưng luống cuống một chốc thì cũng
làm được những động tác của hai con thú khác giống Hưng tụt hấn cả cái quần lót màu tím của Chi
rồi gục mặt vào mu của Chi mà hôn hít như kẻ mất
hồn.
Bây giờ thì cả thân thể của Chi đã bị Hưng lột trần ra không còn một mảnh vải, nhưng
vế phía Hưng thì vẫn chưa kịp cởi cái thất lưng
quần, trong khi bước trong lồn của Chi đã ứa ra
cùng khấp và tâm trí của Chi cũng không còn tỉnh
táo để đần đo nghĩ suy như Chi vẫn từng đắn đo
suy nghĩ những lúc thông thường. Có nghĩa là, trong lúc này, phần lý trí sáng suốt bình thản của
Chi đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại có một thân
xác sẵn sàng chờ đợi để được vùi dập cuồng điên
như Chi đã từng chứng kiến anh chi cuồng điên
cũng như sự cuồng điên bất tận giữa anh Trung
với nhỏ Quỳnh.
Hơi thở của Chi trở nên dồn dập là một bằng cớ báo hiệu cho Hưng biết,
mình sẽ phản nhanh chóng làm tiếp những gì.
Hưng tham lam vội vã mò mẫm bú mớm liếm láp
hôn hít cùng khắp trên thân thể lõa lồ của Chi làm
cho Chi chết điếng từng hồi và từng chặp từng hồi
nước dâm từ trong cửa lồn của Chi ứa ra đầy ngập. Thân thể của Chi đầy đặn trong ngần hồng
hào khỏe mạnh với khu vục âm hộ đẹp tuyệt vời
mơn mởn với những sợi lông mây ướt mềm phủ
kín trên cái mu đang phồng cứng khiến Hưởng
lạc thần, thêm vào những va chạm kỉnh khủng
trên cửa miệng trên cái đầu dương vật thanh niên nhạy cảm đã cương lên căng cứng.
Hưng bế thốc cả người Chi đặt nàng xuống nền nhà rói vội vã cởi nhanh cái thất lưng
quần. Khi cái dây lưng vừa được gỡ ra cho cái
dương vật của Hưng bật ra thì nó đã cương
phồng lên tột độ và tăng nhanh chóng cầm lấy kê
sát vào cái cửa lồn của Chi đang ứa ra đầy nước.
Nhưng khốn thay, cái lỗ của Chi còn quá chật nên Hưng cứ loay hoay một hồi nhấp ra nhấp vào mà
cái đầu vẫn chưa thể nào xâm nhập được hấn vào
bên trong lỗ lồn của Chi. Được một lúc ngắn ngủi
cái đầu cu dại khờ của Hưng bị va chạm và kích
thích dữ dội cho nên tinh khí từ đó đã bì vọt ngay
ra thành một làn nước trong đặc sệt phủ xuống trên đám lông trên mu .lồn của Chi. Hưng đành
ngao ngán thở dài trước tĩnh trạng tuổi thanh
niên hay "khóc ngoài quan ải" để rồi từ giây phủi
đó, mọi động tác hăm hở lúc đầu của Hưng cũng
theo làn khí bấn ra mà xìu xuống nhanh chóng,
trong khi Chi vẫn còn nằm sẵn đợi chờ Hưng chỉ còn lại những lơi thở dồn dập trước một hiện
trạng còn đầy hấp dẫn mà lại lỡ chằng còn quân
để mà chiến đấu.
Mặc dù thế, Hưng vẫn cố vớt vát bằng những động tác thừa thãi dại khờ,
chằng thể làm cho Chi được thỏa mãn cái cảm giác
chơi vơi đang thét gào trong khắp cùng châu thân
của người con gái. Chi nằm chờ đợi mãi chẳng
thấy Hưng cục cựa thêm gì, nàng đành thẫn thờ
ngồi nhỏm dậy, vơ vội lấy quần áo/ vùng chạy bay biến vào bên trong.
Cuộc chiến thanh niên chưa đánh đã tàn, thắt tội nghiệp thay cho hai
người tràn trề sinh lục nhưng chưa có kinh
nghiệm ái ân.
*
* *
div>
Phần Chi, vừa mệt môi xấu hổ vừa giận Hưng đã tai ác đưa Chỉ vào một trạng thái lửng lơ,
lơ lửng mênh mang, vừa lo lửng không biết như
vậy rồi kết quả sẽ ra sao, cho nên Chi cáo bệnh xin
phép nghi học ở nhà. Nằm đã trọn một ngày
nhưng Chi vẫn không buồn trở dậy. Đến tối, chị
Hương gọi Chi ra ăn cơm chung cả nhà nhưng Chi khước từ làm cho chị tưởng Chi đau bệnh, nên hai
anh chi ăn uống cũng qua loa rồi như thông lệ, họ
rút vào phòng, đóng cánh cửa lại rù rì những gì
Chi cũng không cần nghĩ tới.
Mãi đến thắt khuya, đèn trong phòng của hai anh chi tắt
ngâm, Chi mới trở mình bước nhẹ ra lan can đứng
ngấm cảnh trời đêm thật là thanh tịnh.
Bỗng Chi nhìn thấy xa xa có một bóng người nhưng không thể nhìn ra được khuôn mặt.
Chi trông ngờ ngợ như dáng dấp có chút thân
quen. Bóng đen chầm chậm tiến lại gần phía Chi
đang đứng lên tiếng thất khẽ:
- Chi... Chi ơi! Hưng trở lại thăm Chi để xin lỗi Chi
nè...
Nhận ra tiếng nói của Hưng, Chi nhớ lại chuyện đã sảy ra ban chiều, nàng giận dưng
quá, chẳng nói một lời, quay mặt bước nhanh vào
nhà để mặc cho Hưng ám thầm đứng trong đêm
vầng. Thế mới biết, đàn bà con gái lên cơn giận thì
đã hết đường, còn Chi lại đang giận vì nỗi tức bực
không được thỏa mãn sinh lý đó tưởng rằng vô cớ nhưng lại rất trầm kha, không phải một sớm
một chiều con gái đàn bà có thể dung tha ngay
được, trừ phi, đối với người có kinh nghiệm chút
ít trong đường tình thì chỉ có một cách để bào
chữa là hãy làm cho họ được hoãn toàn thỏa mãn,
dù có phải đau đớn hay phải đổi với bất cứ giá nào thì họ sẽ quên ngay. Chẳng những sẽ quên
ngay mà còn nhớ như in những ân nghĩa ái ân
mặn nồng, có thể khiến cho họ cúi đầu làm tôi tớ
cho bọn đàn ông cũng được.
Nhưng với Hưng, cho dù tuổi học trò sinh lực còn đang tràn
đầy sung mãn, nhưng về chuyện gối chán sinh lý
chưa một lần nếm trải nên vẫn chỉ là một cậu học
trò ngây ngô vội vã. Vì vậy mà Hưng mới để mất
Chi như để một con chim quí bị sứt lạt sổ lồng. Bài
học đầu đời nhuốm nạng nỗi ê chề này sẽ trở thành một ấn tượng đáng buồn, in trong tâm trí
của Hưng đến suốt đời, mãi mãi.
Chi trở vào nhà lại nghe thấy những tiếng sột soạt từ
trong phòng riêng của anh chi vọng ra mồn một.
Nàng ngồi bệt trên nến đất cạnh cửa phòng của
anh chi, nghe ngóng hồi lâu vẫn những lục đục
khác lạ bên trong, Chi thừa đoán biết hai anh chi
lại đang tái đlễn, làm lại những gì.
Chi ngao ngán bước về phòng riêng của mình để cố
tìm vào giấc ngủ.
Ngày qua tháng lại buồn tẻ qua đi trong đời người nữ sinh trong
trắng đang trong tuổi sinh lý sôi động như sóng
vỗ triều dáng. Những hình ảnh sinh lý đã hiện ra
thật khó phai mờ trong tâm tư Chi đã tạo nên rất
nhiều điều khiến cho nàng không tránh khỏi bao
nhiêu thấy mắc về mối quan hệ yêu đương, về sợi dây ràng buộc vô hình nhưng đầy sức cuốn hút
giữa một người nam với một người nữ, cộng với
những biến chuyển, những thôi thúc lâu nay
bỗng nhiên trở thành dồn dập trong nội tâm cũng
như bên trong cơ thể của Chi, làm cho Chi bị lo ra,
phân hóa hết tất cả mọi sinh hoạt học hành.
Thời gian trước đây, tâm tư Chi yên ổn bình lặng như làn nước ao hồ, chưa từng bị
khuấy động nếu nàng không biết đến những
chuyện tình dục sây ra đều đặn với những người
thân thiết chung quanh.
Những ngày đến trường, Chi không thể không chạm mặt với
Quỳnh, với những biến đổi ngấm ngầm trên thân
thể, trên khuôn mặt và ngay cả trong tâm tính của
quỳnh mà chỉ có Chi là biết được một cách đích
xác và vì biết rất rõ ràng như vậy cho nên đòng dạ
của Chỉ lúc nào cũng như đang bị dằng co lôi kéo không yêu. Nhiều lúc Chi như cảnh thấy muốn
chạy trốn tất cả mọi người, không tiếp xúc với ai
nữa hết để cho nàng được hoàn toàn sống với
một nội tâm lúc nào cũng như bị giao động mạnh.
Nhưng việc học hành của Chi còn đang phải được
tiếp tục. Chẳng lẽ Chi đành bò học ngang, nhưng nếu Chi làm như vậy thì cũng đáu có ích gì, bỏ học
rồi chắc chắn Chi lại có nhiều thời gian trống trải
hơn để mà suy nghĩ vẩn vơ, để mà tự dằn vặt lấy
chính mệnh.
Thật ra, như Chi đã thấy đói Nhỏ Quỳnh đã tham dự vào bao nhiêu công việc
của người lớn, sao nó vẫn giữ được tánh vui vẻ
hồn nhiên, sao nó vẫn sinh hoạt bình thường, đôi
khi Quỳnh còn tỏ ra hưng phấn yêu đời và cởi mở
hơn cả trước nay nữa. Và điều nhỏ Quỳnh làm cho
Chi phục nổ sát đất là nó vẫn giũ hoàn toàn kín được tất cả những chuyện đã làm với anh Trung
mà tâm tư nó vẫn không hễ bị lay
động.
Đã rất nhiều lần Chi nói chuyện úp mở đề cập đến mối liên hệ giữa nó với anh Trung,
mục đích không phải để gây trở ngại hay khuyên
lơn gì nó mà là để cho chính chi hiểu được phần
nào cái nguyên do tại sao nó lại có thể làm như thế
và tại sao như thế lại khiến cho nó thích thú mê
say, phải ngày nào cũng đến gặp mặt anh Trung, vì có những ngày anh Trung không dạy nhạc cho
nó với Chi, nó vẫn tìm cách đến nhà của anh như
thường. Chi có cắt vân thì nó đông định trả
lời:
- Chi biết Quỳnh đến nhà anh Trung để giúp anh làm gì rồi, Chi còn hỏi
mãi...
Quỳnh cố tình buộc Chi phải nghĩ đến lý do chính đáng duy nhất của nó đến với anh
Trung là nó muốn giúp anh hoàn tất những họa
phẩm dự thi...
- Chứ không phải nó đến để làm tình với anh ấy sao?...
Tự nhiên, Chi giận nhỏ quỳnh. Nó đâu có xem Chi là một người
bạn chí thiết? Nếu đã là bạn chí thiết, liệu nó có cán
che dấu tám tích những hôm nó lóp ngó tìm đến
nhà anh, tự động lột phảng áo quần, trần truồng
lôi kéo anh Trung vào cái giường đầy tội lỗi giữa
nó với anh Trung không Nó có thể kể thật với Chi kia mài Nó thừa biết, Chi không phải là một người
bạn xấu nết, Chi đâu có xen vào việc nó đang làm,
Quỳnh với Chi tuy bằng tuổi tác, nhưng nó khôn
lanh và chững chạc hơn Chi rất nhiều, nó đâu có
cần Chi phải khuyên can hay thêm thất ý kiến!
Nhiều lúc nó còn dạy khôn cho Chi nữa kìa.
Suy nghĩ hoài mà Chi không tìm ra được lời giải đáp thỏa đáng. Thật rất tội nghiệp
cho Chi, câu trả lời giản di nhưng vì Chi chưa có
kinh nghiệm nhiều trong đời sống, nhất là những
kinh nghiệm thuộc về tâm lý hoặc liên đới tới lãnh
vực thụ hường thú xác thân. Câu trả lời đúng nhất
để giải tỏa những thắc mắc thầm kín của Chi đối với nhỏ Quỳnh là, không phải quỳnh sợ Chi biết
được câu chuyện hoang dâm giữa nó với anh
Trung cũng không phải Chi có điều gì để cho
Quỳnh phải khép sợ mà chỉ là vì Quỳnh không
muốn sau khi Chi biết ro mọi việc giữa nó với anh
Trung thì từ đó Chi sẽ có lý do để tò mò hạch lỏi rồi Quỳnh sẽ kể hết cho nó nghe rồi không chừng Chi
cũng sẽ có cách để tham dự trong cuộc chơi thầm
kín nhưng nhiều lý thú này.
Chả là vì, giữa một đôi lần ngụp lặn chìm sâu trong cuộc ái
ân điên dại với anh Trung, anh đã từng hỏi nhỏ
Quỳnh :
- Chi có biết chuyện giữa anh với Quỳnh không vậy Hoặc :
- Có khi nào quỳnh thuật những chuyện này cho Chi nghe không?
Hoặc cũng đã có lúc anh tỏ ra cũng có ý đồ muốn chiếm đoạt luôn câ Chi nửa:
- Chi cũng ngoan đày chứ quỳnh nhát Chi lại dẹp chả thua
quỳnh, nhưng phải cái tánh của Chi hơi nhát... Phải
không Quỳnh bị gãi trúng nọc nên sực tỉnh, chồm
ngay dậy hỏi lạl anh ?
- Nếu tánh Chi không nhát thì anh sẽ làm gì Quỳnh nấm lấy cái dương
vật trần trụi cha anh Trung day qua day lại như ra
chiều đay nghiến:
- A... em biết rồi? Anh "có ý đồ bất chính gì" với Chi phổi không Chết anh rồi
Em mà bắt được thì anh... chết, em sẽ mách với chi
Trung ngay cho xem.
Nghe Quỳnh ranh mãnh dọa như thế, anh Trung hoảng hết lo ngại
chuyện lớn có thể sảy ra, vội phủ dụ Quỳnh:
- Không! Không phải vậy đâu quỳnh. Anh thở dài
thậm thượt nói dối:
- Quỳnh nghĩ coi, anh đâu còn đủ sức lực để mà ớm đồm nhiều như vậy!
Ngày nào anh cũng có em, một vài đêm anh phải
trả bài cho chị. Như thế chưa đủ hao cạn hết sức
rồi sao, còn tâm trr đầu óc đâu nữa mà nghĩ đến
có thêm một cái lồn, cho dù cái lồn đó có là của Chi
thì cũng vậy vậy thôi chứ nào có khác gì, phải không?
Quỳnh nghe lời anh Trung tự thú thì nàng cũng tạm tin, nhưng trong tám trí thì
Quỳnh vẫn luôn hiểu rằng, mèo không bao giờ
chê mỡ thì đàn ông cho dù có chết, có bi trời đành
cung không khi nào chê bỏ đàn bà, chê bỏ con gái
ngồn ngộn đẹp cỡ như Chi. Nối tóm lại là đàn ông
sẽ không bao giờ chê bỏ hay từ khước bất cứ khi nào và ở đâu đối diện với một cái
lồn..."chùa".
Nắm nhấc được yéú điểm của anh Trung rồi, Quỳnh không còn lo sợ sẽ bị
mất anh nữa. Về phía chị Trung quỳnh nghĩ, thì
thôi cũng đành, Quỳnh ức lắm nhưng biết phải làm
sao để "hất" chị ấy ra khỏi vòng tay của một đời
chồng vợ. Dù thế nào đi nữa, Quỳnh chỉ là kề đến
sau kia mà. "Người ta" đã là vợ chồng chính thức quỳnh chỉ là kẻ đến sau. Kẻ đến sau, nhất định
không có thực quyền chiếm hữu. Thà cứ kéo dài
như vậy không chừng lại. là một giải pháp thích
nghi, Quỳnh đâu có thiệt thòi gì, vừa được anh
Trung yêu chiếu cung phụng tiền bạc lẫn tình yêu,
lại còn có quyền muốn "đày đọa" anh túc nào cũng được không bao giờ anh dám từ chối,
ngoạm i ớ khi có mặt chị Trung ở nhà. Qùynh cũng
đã được anh Trung chỉ dẫn và mua sẵn cho nhiều
hộp thuốc ngừa thai, lúc nào Quỳnh chồng dấu
kín trong cặp táp của mình. Vậy mà, đã có một đôi
lần Quỳnh sơ ý để cho Chi trông thấy lúc hai đứa thay quần áo thể thao. Chi hỏi quỳnh khi nhận
thấy một vỉ thuốc ngừa thai bị lơi ra bên ngoài:
- Thuốc gì vậy Quỳnh? Quỳnh bị đau hồi nào mà Chi không biết.
Quỳnh đủ khôn ngoan để nói dối tức thì :
- Không phải thuốc bịnh đáu Chi. Mẹ Quỳnh bắt uống thuốc bổ mỗi ngày
đó.
Chi... ngu như một đứa trẻ, tin ngay:
- Quỳnh khỏe như voi còn lo uống thuốc bổ. Quỳnh
có ba mẹ ở gần thiệt sướng, còn Chi không được
như vậy!
Quỳnh dỗ Chi :
- Không có ba mẹ ở gần nhưng Chi cũng có Chi Hương anh rể
thương Chi và lo cho Chi đủ thứ còn
gì.
Chi muốn cãi lại Quỳnh, nhưng trực giác con gái báo cho Chi biết rằng quỳnh đã nói
dối với Chi về vỉ thuốc Chi thực không biết rõ đó là
loại thuốc gì, nhưng chất chấn không phải là
những xiên thuốc để cho Quỳnh tẩm bổ, bởi lẽ,
càng lúc Quỳnh càng tỏ ra sung sức trong tất cá
mọi hoạt động và Quỳnh ăn uống ngủ nghê nhiều hơn cả Chi gấp bội. Đến lúc này thì rõ ràng, hái thể
chất giữa Chi với quỳnh đã hiện ra rất nhiều khác
biệt từ vóc dáng hình thể cho đèn việc ăn ngủ nghỉ
ngơi Hai người cùng học hành sinh hoạt, cùng giải
trí các môn thể thao nhưng Quỳnh thì hưng phán
yêu đời, còn Chi thì miễn cưỡng sầu muộn, chung tha thiết đến việc gì. Thế mới biết, Quỳnh là cánh
hoa nở đúng thì nên hoa tươi đẹp, còn Chi mãi ra
sức chế ngự hoặc không gặp dịp hoặc vì tánh khí
nhút nhát, cho nên nàng như một đóa hoa hàm
tiếu thiếu ánh đáng mặt trời và thiếu những giọt
sương khuya cho nở ra mãn khát toàn mỹ. Chi thật sự không ngu, nhưng chưa có ai giải nghĩa
cho Chi hiểu biết vế những đinh luật bất biến
này.
Cho đến một ngày, nỗi buồn xâm lấn đến độ. Chi đâm ra chán nản, bổ bê hầu hết các
sinh hoạt và những díp họp mặt vùi chơi trong
trường, nàng xin phép anh chi trở về nhà ở tênh
nhô để thăm ba mẹ, để tinh dường tâm tư.
Nhưng, khốn khổ cho Chi, cứ luôn bị ma đưa lối quỉ dẫn đường. Ngày trở về nhà thăm ba
mẹ vì không báo trước, cho nên lúc Chi bước chân
vào nhà khi bóng loáng hôn đang từ từ chìm
xuống làm cho cảnh vật khoác lên một nhàu xám
đục buồn tênh. Cảnh vật chung quanh căn nhà
thân thiết lặng tám không một bóng người. Đúng ra giờ này ba mẹ của Chi phải có mặt tại nhà phải
đang chuẩn bị cho bữa ăn chiều ấm cúng nhưng
chỉ có vài lượn gió chiều nhẹ thổi cành lá lao
xao.
Cửa nhà Chi chỉ khép nhẹ, không cài then, Chi khẽ đẩy cánh cửa để bước vào nhà mới
hay rằng trong căn phòng của ba mẹ dang có
tiếng nói chuyện thì thào. Tự nhiên Chi thấy tiếng
lòng hồi hộp không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Chi rón rén bước chân đèn trước cánh cửa phòng
để lại thêm một lần nữa nàng phải chứng kiến ba mẹ cũng đang hùng hục ái ân.
Mẹ của Chi tuy vốn là một người hiền thục là thế, nhưng cùng
với ba tham dự vào chuyện ái ân, bà cũng tô ra rất
đỗi tận tình. Bà đang trần truồng quì bẹp gối
xuống úp mặt vào bụng của ba mút cái dương vật
của ba một cách tận tình, còn ba thì quỳ thừng trên
mặt giường hai cánh tay ba chống nạnh sau mừng đít gồ ghề cấn nhấc, mặt ngẩng lên bâng
quơ nhìn khấp tràn nhà. Một lúc sau Chi nghe tiếng
mẹ nói :
- Em mỏi mồm quá! Vậy được chưa anh Ba khe khẽ trả lời:
"Nó" chưa hoàn toàn cương cứng. Nếu em mỏi quá thì thôi, hãy lấy chút
dầu nhờn thoa trong lòng bàn tay rồi dọc nó" dùm
anh cũng được...
Mẹ ngoan ngoãn váng lời, nằm ngửa xuống, tay với lấy hộp đựng dầu,
khều lấy mọt ít rồi xoa đều trong lòng hai bàn tay
cho ướt, mẹ chụp lấy cái dương vật của ba mà nhẹ
nhàng xoa nấn đều khắp trong khi ba cúi gập
người xuống áp sát mặt vào miệng mẹ để mút lấy
cái đầu lười của bà. Chi biết tính mẹ rất hiền lành, nhưng đối với chuyện phòng the, mẹ cũng chằng
ngại gì ví đó là điều sẽ làm cho ba sung sướng,
nên mẹ ất chiều chuộng ba từng li từng tí, chuyện
gì mẹ cũng chỉ muốn cho ba được hài lòng, huống
hồ là chuyện ái ân chăn gối, bú 'iếm cái dương vật
của ba cho nó cứng lên kinh khủng.
Đến lúc chứng kiến sự kiện giao hợp mà ngay cả ba
mẹ là hai người mà trong lòng Chi vô cùng dấu
yêu vật kính mến, họ cũng đang hết lòng hết dạ
dâng hiến lẫn cho nhau, không có dấu hiệu cho
thảy họ phải ngại ngùng, thì Chi đã tin ràng những
người như Chi Hương anh Hoàng, nhỏ Quỳnh và chi Trung với anh ấy cũng đều làm chung một
công việc phải lành là cởi hết tất cả quần áo tỉa
nhau ra rồi xoa bóp bú liếm cấu cào, rồi cắm cái
dương vật đàn ông vào sâu bên trọng lỗ âm hộ
của người đàn bà mà thục tới thục lui mà dập lên
dập xuống, mà nằm sấp trên nhau, mà đứng mà ngồi, mâ ôm bế nhau quay cuồng điên loạn cho
đến lúc bở cả hơi tai thì cùng ngã vật ra mà thở
dốc ra chiều cực kỳ mãn nguyện trong lúc khúc
dương vật bóng lường của đàn ông gục lên gục
xuống một hơi rồi xỉu xuống dần dần với chút
tinh khí nhờn ướt còn sót lài ở phía đầu, còn đàn bà thì lim dim đôi mất, lai háng dạng rộng ra sảng
khoái bất cần phơi bày tất cả khe hang lông lá ướt
đẫm nhễ nhại trông thật đối nghịch với dáng vẻ
nghiêm trang mẫu mực thường ngày.
Chi kết luận không cần suy nghĩ, trong kia, rồi ba mẹ
của Chi cũng đến lúc sẽ như anh Trung ngã vật
trên người của nhỏ quỳnh, cũng như chị Hương
tả tơi trên bụng của anh rể hoặc của nhỏ quỳnh,
của chi vợ anh Trung mặt mày bê bết ướt đẫm mồ
hôi, nằm thẳng cẳng lăn quay ra thở dốc rồi chìm sâu trong giấc ngủ trái mùa.
Chi tự hỏi, tại sao moi người ai ai cũng rấp tâm phải làm như
vậy Nếu bảo rằng đó là tình yêu thì sao có những
người phầng yêu nhau chút xíu nào như nhỏ
quỳnh đâu có yêu anh trung như Chi từng mơ
mộng yêu Hưng đâu mà nó vẫn lợi dụng anh
Trung, vẫn đến tìm kiếm anh Trung mỗi ngày! Chắc chắn bên trong hay đằng sau những hình ảnh
cuồng loạn này còn phải có một hấp lực tâm lý nào
khác, cho nên, cũng giống như Chi, Chi không
thêm khát cải động lực vô hình ấy lắm mà nhiều
khi trong người cứ ngứa ngáy khó chịu không
đâu, đến nỗi không biết phải làm gì khác hơn để tự chế ngự bầng cách kẹp chặt hai bên háng lại
hoặc cùng lấm, là tự mình lấy tay xoa vọc vào chỗ
kín cho đã ngứa, đến nứng quá chịu không xong
ứa ngập cả nước nhờn trong quần nên dạo này
sắc khí của Chi cũng có phần kém hồng hào tươi
tốt, sắc mặt tai tái trông có vẻ dễ thương một cách lêu trai. Chi cảm thấy kỳ cục quá đi thôi mà không
biết chia xẻ củng ai!
Bên trong căn phòng của ba mẹ, ba đã ngồi phếch xuống tự lúc
nào và mẹ của Chi thì đang ngồi đỏi diện trên đùi
của ba mà nắc, mà dộng đứng cái thân thể mông
manh của mẹ trong lòng của ba. Mỗi lần mẹ nhấc
đít lên là Chi có thể nhìn thấy rất rõ cái dương vật
của ba bây giờ đã cương cứng bóng loáng ló ra một khúc trơn láng bên ngoài. Ba đang ôm chặt ly
thân thể của mẹ như để cho bà khỏi ngả ra phía
sau. Một tay ba quàng trên vai trần của mẹ, tay còn
lại ba bợ lấy cái đít của mẹ trắng phau, tuy không
phốp pháp nhưng rất nõn nà rồi ba phụ mẹ dộng
sát người của bà xuống. Nét mặt của mẹ dại đi trong khi nét mặt ba thì đanh lại trông hung hãn
khác thường. Ba mẹ đụ ngồi như thế có đến cả
mười phút đồng hồ, mẹ đã tỏ ra mệt ngất, nhưng
ba càng lúc như càng được hồi sinh, càng ghì xiết
lấy mẹ như một con sam thinh thoảng ba cúi
xuống ngực mẹ, tìm bú từng hên vú của bà khiến cho rnẹ cứ rên xiết lên từng chặp ra chiều "thảm
não" lắm.
Chi vội nghĩ ngay đến sự có mặt đột ngột không đúng chỗ của mình trong nhà
đúng vào lúc ba mẹ đang mê mệt 'ám tình không
hề hay biết rằng Chi đã từ trên tinh trở về nhà. Nếu
khi đã xong cuộc chơi làm sao ba mẹ không bước
ra nhà ngoài, làm sao không phát giác ra sự cổ
mặt bất ngờ của Chi, chừng chạm mặt nhau bất ngờ, biết sẽ phải án nói ra sao Bây giờ chi phải
hành động gấp làm sao để tránh khó xử cho cả ba
người. Chi còn một cách là Chi tạm thời nên ra khỏi
nhà, đi chơi quanh quẩn đâu đó bên hàng xóm,
đợi một lúc thớt lâu nữa rồi mới lững thững về
nhà giống như nàng vừa từ bến xe về đến để cho ba mẹ khỏi nghi.
Chung quanh hàng xóm cho dù là chỗ thân quen, Chi cũng lại phải mất
công giải thích cho họ hiểu ra sự trở vế bất chợt
của nàng. Chỉ còn một cách tốt nhất là Chi len lén
bước ra phứa sau nhà, ngoài kia là cánh đồng lúa
mới gặt trơ ra từng gốc rạ khô khan lổm chồm,
đây đồ chung quanh có những ụ rơm đã chất đống chờ chuyển về nhà những ụ rơm vô tình này
rất tiện cho Chi ra đó một mình để một mình ngôì
nhìn trời suy nghĩ vẩn vơ.
Next phần 5