Tác Giả: Kinh Bích Lịch
Khanh lấy chồng 3 năm nhưng không tìm
được hạnh phúc. Khanh không yêu
chồng mà vẫn cưới, bởi lý luận của
Khanh là "lấy người thương mình hơn lấy người
mình thương" . Sau khi cưới, Khanh mới
biết đó là một sự sai lầm to lớn. Người ta ai cũng nói Khanh có phước, "anh ấy có job
thơm, người siêng năng, chăm chìu
Khanh hết mực ..." nhưng phước hay
không chỉ có Khanh mới hiểu ...
Năm nay Khanh được 32 tuổi, vẻ đẹp rạng rỡ dường
như không phai tí nào hơn 10 năm qua.
Có lẽ do mái tóc huyền dài, óng ả, vừa
chấm quá vai, được cắt theo kiểu layers, buông
phùng. Trông nàng như còn rất trẻ, với
tính tình hoạt bát hay nói hay cười, nhí nhãnh, vui tánh, nũng nịu và ... rất nhõng nhẽo,
mà trông nàng càng đáng yêu. Hay có lẽ
da dẻ của Khanh vẫn còn sáng, trắng
hồng và mịn màng do năm tháng chịu khó săn
sóc, nên nàng luôn luôn kiêu sa, quyến
rũ. Cộng thêm khuôn mặt búp bê bầu tròn rất dễ thương, rất nữ tính, thuộc típ người
con gái miền Tây, với cái mũi con con hai
cánh mũi nhỏ nhắn ôm sát hai bên, hiếm
thấy ở người Việt nam. Hoặc như đôi mắt
nàng long lanh luôn diễn tả một lời nói
ngọt ngào, không cười nhưng vẫn thấy một niềm vui trong đáy mắt. Cũng có thể vóc dáng
của nàng thanh thoát, tràn trề nhựa
sống như con gái mới lớn với ba vòng
cân đối. Nên nàng thuộc một phụ nữ duyên dáng
xinh đẹp, dễ đập mắt người dù chỉ
thoáng nhìn qua. Nàng lại thuộc người ăn nói có duyên, chẳng thế mà đám con trai hay bu
quanh nàng!
Từ dạo ấy tình cảm của Khanh giành cho chồng càng ít, sự rạn
nứt bắt đầu xuất hiện một cách âm ỉ. Nhưng chỉ
Khanh biết điều đó. Có đôi lúc anh ấy
nhận ra sự lạnh nhạt ở nàng, song chỉ
đắng cay nói được với nàng: "Bây giờ em không
còn được lấy một phần mười như khi xưa nữa, không hay nói hay cười, không
nũng nịu, nhõng nhẽo. Giá như em còn
lấy được một phần anh cũng đủ vui rồi".
Điều chàng nói đó rất khó chịu đối với Khanh,
bởi nàng không "feel like herself with
him at all". Sống với người mình không yêu là một cực hình, nó tra tấn Khanh rất nhẹ
nhàng, hàng ngày, kéo dài day dẳn. Có
đôi lần Khanh không còn chịu được,
nàng muốn cho nó nổ tung ra, để rồi ly dị, và
Khanh sẽ thấy thoải mái hơn, nhưng
Khanh biết nàng sẽ không bao giờ làm được với sức của nàng. Khanh không muốn "hurt
him", because he loves her so much. Vả
lại, bây giờ Khanh cũng không biết phải
làm gì trong tình cảnh này, Khanh không muốn đổ
vỡ hạnh phúc đâu, dù sao nàng cũng là
phụ nữ Á Đông. Ăn nói sao với mọi người, Khanh sợ nghe người ta đàm tiếu về nàng
lắm! Phải chi có ai đó đến giúp sức cho
Khanh vượt qua sự khó khăn này thì
hay biết mấy !
Quang là người có vợ, một người đàn ông có diện mạo bình
thường, nhưng có vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh.
30 tuổi, Quang có job ngon. Đã 3 lần
dang dỡ với mấy mối tình, trước khi
chàng kết hôn. Tóc luôn cắt hắn húi cua, nên trông
chàng khỏe mạnh, rắn rỏi. Mặt vuông do xương cạnh hàm lớn. Mũi cao, hơi tẹt,
nước da ngâm đen và bộ râu quai nón trông rất
đàn ông!
Quang đám cưới cũng được hơn một năm. Phát hiện vợ là người lạnh
nhạt trong tình dục. Vợ chàng lấy chàng chỉ vì gia
đình thúc ép. Thoạt đầu Quang còn ráng
chịu đựng, nhưng sức người có hạn,
Quang dần dà đâm chán. Những đòi hỏi của
người đàn ông tuổi sung sức không thỏa mãn được, còn gì khổ sở hơn.
Chàng hay lẫn tránh vợ để tìm vui ở
những quán cafe có các cô nàng "mát
mẻ", coi như tạm xoa dịu những đòi hỏi thiếu
thốn. Vợ chàng cũng mặc nhiên sự vắng
mặt của chàng, riết rồi quen. Mắc chứng lạnh cảm, nàng cũng buồn lắm, nhưng đâu biết
làm gì hơn
Khoảng 2 năm về trước, khi Khanh mới biết đến Cõi Thiên
Thai thì có thường vào đọc truyện và
nhiều articles khác. Nàng mong sẽ giúp
cho tình trạng của mình khá hơn, sẽ không còn bị
nguội lạnh. Quang cũng vậy; và trong
một lần tìm lên P-talk để "chat", Quang gặp Khanh. Hai trái tim lạnh lẽo, gặp nhau
trong một nhịp đập, chợt bắt lửa, phực
sáng. Rồi những lần email thăm hỏi bình
thường, họ lần lượt tìm hiểu nhau, Quang
biết Khanh đang ở Chicago, làm cho một
công ty điện toán, nàng học thêm buổi tối để lấy bằng BA Accounting. Còn Khanh biết
Quang đang ở California, làm nhân viên
kế toán cho Bank of America. Rồi sự trao
đổi email bình thường đó biến thành những cú
phone bí mật, riêng tư. Hai người đã tâm
sự cho nhau những chuyện thầm kín của mình.
Khanh cho Quang biết, nàng là một người rất nóng bỏng, rất lãng
mạn, nhưng sự lãng mạn đó phải giành đúng cho
đối tượng nàng yêu. Với chồng, nàng
không có tình yêu, bao nhiệt tâm đều tan
biến sau một tháng kết hôn. Nàng coi chuyện ái ân
là một trách nhiệm. Một trách nhiệm nàng luôn luôn tìm cách chối từ, như là "Hôm
nay em không khỏe", "Thôi khuya rồi mai còn
phải đi làm", "Em mắc coi phim..."; hoặc
có những lúc nàng cố tình ngủ thật sớm,
hay thật trễ để né cái "trách nhiệm" đó.
Hoặc nàng cố tình gây sự, dù chuyện chẳng đáng vào đâu, để khỏi gần gũi
nhau. Ngay cả chuyện Khanh đăng ký học những
lớp Accounting về khuya cũng là một lý
do nàng nêu ra để được "miễn hầu"
chồng.
Nhưng Khanh tránh được lần này, đâu được lần khác. Làm vợ, phải có
ăn ở với nhau, nàng biết vậy! Những lúc không
tránh được, nàng cũng đóng trọn một
vai tuồng, cho màn kịch được kết thúc
sớm. Với Khanh, cách tốt nhất là "fake
orgasm" (giả làm như được khoái cảm tột cùng), cho chồng được thỏa mãn, để
"finish" sớm; và bao lần đó Khanh làm rất đạt,
không thua gì một diễn viên đoạt giải
Oscar. Chồng nàng không bao giờ nghi
kỵ điều đó. Mãi đến sau này, khi nàng không còn
đủ "sức" để diễn vai tuồng này nữa, nàng mới lên tiếng thẳng và từ chối
"quan hệ". Bầu không khí trở nên nặng nề,
nhưng vì chồng nàng thương nàng như
một "true love", anh không làm gì được hơn
là tạm chấp nhận.
Còn Quang, một người thanh niên nhiệt tình trong phòng
the, nhưng không được đáp ứng trọn
vẹn. Vợ chàng, không bao giờ tìm được
khoái cảm trong chăn gối. Không giống như
Khanh, nàng không biết cách đóng kịch.
Những màn ái ân vì vậy diễn ra một cách nhanh chóng. Chỉ một bên thỏa mãn, một bên
không. Cảm giác cuối cùng chỉ là một sự
trống trơn, tẻ nhạt, chán chường. Rồi
mỗi người đi vào ý tưởng của riêng tư. Chàng ước
ao một tấm thân khác nóng bỏng, nồng
nhiệt. Nàng tự trách mình, lo ngậm đắng nuốt cay với căn bệnh lạnh cảm của mình. Hai
người đâu lưng nhau, mỗi người một
cạnh giường ....
Thủ dâm là biện pháp giải quyết lúc cấp bách, hoặc lúc buồn tủi
cho hoàn cảnh của mình. Với Khanh, dù là con gái,
nhưng nàng biết thủ dâm từ khi không
tìm được hạnh phúc với chồng. Khám
phá đó coi như tạm dập tắt cơn lửa lòng luôn
bừng cháy trong người nàng. Dùng tay, có khi là vòi nước, ít khi nàng dùng
dụng cụ, và lần nào nàng cũng đạt được ý nguyện
mà nàng hiếm khi thỏa dạ khi giao hợp
với chồng. Nhà tắm là một nơi riêng tư
nhất mà nàng có thể giành hàng giờ để tắm rửa,
kỳ cọ, hoặc massage bằng một loại dầu làm cho da mịn. Hình ảnh của những
chàng trai Tây âu, vai u thịt bắp, những cô gái tóc
vàng mắt xanh, ngực nở mông to, trên
các băng tầng Spice Channel, mà Khanh
lén lút coi một mình, luôn đem cho nàng niềm
sung sướng rạt rào.
Với Quang, thủ dâm là một chuyện rất thông thường,
từ lúc anh còn là con trai mới lớn; từ cái
thuở anh biết để ý những người đàn bà
trong xóm, những cô gái đẹp ở những lớp học
cao hơn. Còn bây giờ, phim XXX và
Internet là một nguồn "tài nguyên" vô tận có thể đem cái "fantasy" của anh bay khắp vũ
trụ khoái lạc. Đối với anh, người vợ
không còn là một thứ hấp dẫn nữa,
nàng chỉ là một thứ gì đó hiện thể trong
sự tưởng tượng của anh, mỗi khi nhắm
mắt ... cho tới khi anh tìm thấy Khanh như một thứ nước tình yêu, đúng hơn là tình
dục, mà anh khao khát bấy lâu.
Tối nay, Khanh đáp một chuyến bay dài để gặp Quang ở phi trường Los Angeles. Đó
là một sự quyết định táo bạo của nàng,
dấu chồng với lý do sang thăm bà Dì ở California.
Vậy là Khanh đã quyết định ngoại tình!
nàng thật sự muốn ngoại tình, dù chỉ
một lần, để biết cái cảm giác tình yêu đó như thế nào. Vì nàng cho là nàng đã yêu Quang,
yêu cái chàng trai cao lớn ở trong hình,
và cái giọng nói truyền cảm ở trên phone.
7 giờ tại quán cà phê Dĩ Vãng 2. Quang gọi báo cho vợ biết đêm nay anh về nhà rất
trễ, lý do anh "bịa" ra là bận nhậu với
bạn. Chỉ có đơn giản vậy là anh có thể
long nhong suốt đêm không cần về.
Ngồi thoải mái trong góc kẹt, Quang hết nhìn mấy
cô tiếp viên mát mẻ trong bộ bikini bóng sáng, lại nhìn đồng hồ. Anh có vẻ nôn
nóng cho lần gặp gỡ này. Vì anh biết Khanh
rất đẹp, ít ra là trong hình nàng gởi cho
anh. Nhả từng ngụm khói, Quang mong
lung trong ý tưởng với mối quan hệ này. Có
lúc chàng muốn nó diễn ra thật đẹp đẽ, lãng mạn, bền bỉ ; nhưng có lúc chàng
muốn nó trở thành cuồng dại, si mê, dù là chỉ
một đêm ngắn ngũi...
8 giờ 15. Quang đón Khanh tại Terminal 3. Chàng nhận ra
nàng thật dễ dàng trong bộ áo nhung
màu đỏ như đã dặn dò trong email. Hai
người ôm nhau, cười nói gượng gạo cho lần gặp
gỡ đầu tiên. Quang đưa nàng lên xe
Lexus ES 300, hành lý nàng chỉ là một cái xách tay nhỏ. Câu chuyện dang dỡ của hai người
tiếp tục trên đường đi. Quang cố gắng ăn
nói cho bặt thiệp dù đầu óc chàng trống
rỗng. Mùi nước hoa trên người Khanh có lẽ
đã làm anh phân tâm.
Nhìn bề ngoài của Khanh, nàng có vẻ còn đẹp hơn trong
ảnh. Hay là do bóng tối, dưới ánh đèn
màu ? Không cần biết, Quang thật sự
thấy tim mình nhảy bấn loạn. Muốn nắm tay Khanh
lắm, nhưng vẫn còn ngại.
Quang đưa Khanh đảo một vòng trên phố Bolsa.
Nàng qua Mỹ đã lâu nhưng chưa hề
xuống "khu người Việt đông nhất ở Hải
ngoại". Mọi thứ ở đây đều là xa lạ với
nàng, nhưng rất thân quen với các hàng
quán đều mang tên tiếng Việt.
- Em đói không ? - Quang chợt hỏi. Chàng thích gọi nàng
bằng "em" dù nhỏ hơn 2 tuổi.
- Đi ăn chút cũng được - Khanh cười xoa bụng và
đáp.
- Ăn gì ?
- Ăn đồ Việt nam, em thèm ...
- Để khuya nhe ... Bây giờ mình đi ăn đồ Mỹ trước.
Nói sao làm vậy, Quang cố tình đưa Khanh đến một tiệm Outback, một
tiệm có rất nhiều kỷ niệm đẹp đối với Khanh; và
gọi Steak. Mục đích khác của anh là tránh
gặp người thân quen ở các tiệm Việt. Ăn
xong, chàng đưa nàng xuống bờ biển
Hungtington. Ngồi trong xe ngắm biển, ngắm đèn ngoài khơi, và đèn thành phố.
Hai người bắt đầu thân quen hơn trước.
Quang cố pha trò với những truyện cười
người lớn, nhưng chàng kể rất tế nhị, làm
Khanh rất thích. Trong lúc cười giỡn,
chàng vô tình chạm trúng tay nàng, rồi ... nắm luôn. Khanh cũng để nguyên vậy, và rồi
không khí nô đùa lắng xuống, sự lãng
mạn yên ắng trỗi dậy. Hai trái tim đập
loạn xạ trong hơi thở dập dồn.
Bất thần, Quang chồm qua, choàng tay ôm chặt Khanh, và
ghì đầu nàng vào để hôn. Chàng tấn
công thẳng vào cặp môi của nàng, hai
tay chàng xiết chặt với ý định không cho Khanh có
dịp chối từ. Nhưng nàng đã không chối
từ, mà ngược lại, Khanh đón nhận nụ hôn đó hết sức nồng nàn.
Năm phút trôi qua thật tình tứ, ướt át. Cả hai nằm chiêm
bao cũng không ngờ rằng mình đang
làm một chuyện phản bội với người phối
ngẫu.
- Mình tìm nơi nghỉ ngơi nhen em! - Quang thì thào.
- Anh ... anh quyết định đi! - Nàng hơi thẹn thùa đáp.
Quang cho xe de khỏi bãi, lướt trên con đường Brookhurst,
lúc này đã thưa thớt xe qua lại. Trong
đầu chàng trước đó đã dự tính phải đi
về đâu. Chàng không định chọn khách sạn lớn
vì phải đi ngang phòng tiếp tân, biết đâu
gặp người quen.
- Ở đây được chứ ? - Quang nói nhỏ, chỉ vào khách sạn "Motel
6"
- Được ...! Chỗ nào cũng được, Khanh không kén chọn ... - Khanh đáp, cố tỏ ra
là một người dễ dãi, hòa đồng.
Sau khi Quang vào trong, check-in một phòng cuối dãy,
tầng dưới, rồi trở ra ngoài, Khanh đã
đứng ngoài chờ với túi xách sẵn sàng
trên tay.
- Sao lại đứng ngoài đây, lạnh chết ... thôi đi lẹ ... phòng 109 dưới này -
Quang nói, tỏ vẻ lo lắng.
- Không sao, không lạnh lắm - Nàng đáp, rồi lũi thũi sóng vai
với Quang tiến về phía cuối hành lang.
Vừa đi nàng vừa nghĩ, "không biết mình đang làm
gì đây", nhưng cảm giác là lạ "exciting"
cứ kích thích nàng. Còn Quang, anh
chưa biết phải bắt đầu như thế nào. Lần đầu tiên
nào cũng hồi hộp, lính quính hết!
Sau khi mở cửa phòng, vào trong, Quang cẩn thận nhìn quanh coi có ai dòm ngó.
Chàng vẫn còn sợ chuyện "cheating" này sẽ
bị bại lộ. Trong phòng, mọi thứ sắp xếp
ngay ngắn. Giữa phòng có cái giường
"Queen size". Quang mở đèn lên, rồi cho máy
lạnh chạy. Khanh đứng xớ rớ, ngại ngùng, giả vờ cởi giày ra cho có chuyện
làm.
- Em thấy nóng không ? - Quang quay sang hỏi.
- Ừ, nóng ...
- Chắc một lúc anh phải tắm. Khói thuốc dính đầy từ
chiều ... chắc em nghe ...?
- Không!
- Em muốn tắm trước không ?
- Cũng được. Bay cả ngày, chắc tắm rồi sẽ khỏe hơn.
- Vậy anh ngồi đây chờ.
Chỉ vài câu nói thông thường Quang cố tạo ra để phá cái
không khí trơ trẽn, anh đã khéo mời
Khanh đi tắm. Bởi anh nghĩ nàng tắm
xong sẽ thay đồ ngủ cho thoải mái hơn, cũng tiện
việc anh sau đó.
Khanh tắm xong. Nàng tắm khá lâu như chuẩn bị mọi thứ sẵn
sàng. Bước ra, với chiếc áo sleepwear
bằng vải satin, khăn quấn đầu, Khanh
vẫn còn e lệ với người đàn ông không phải là
chồng mình.
- Tới phiên anh ... ! - Khanh nói lí nhí.
Quang đang coi TV, đài Playboy chàng "order" trong lúc Khanh
đang tắm, thấy nàng xuất hiện, chàng vội đẩy cái
Remote Control sang một bên, nói tiếng
"Cám ơn" lịch sự, rồi vói lấy cái túi xách
của anh đi thẳng vào phòng vệ sinh, không
thèm chuyển sang đài khác.
Ở buồng tắm, Quang cẩn thận lấy ra một vĩ thuốc
Viagra, uống vội. Đó là vì chàng muốn
đâu đó thật "đàng hoàng" cho lần đầu
tiên. Rồi chàng mở vòi nước thật lớn. Chàng muốn
tắm thật lẹ, nhưng cũng ráng kỳ cọ kỹ
càng, và sát xà bông thơm khắp nơi. Chàng không quên xúc miệng thật kỹ để chuẩn bị
hôn người tình; và anh nghĩ tới lát nữa
đây, anh sẽ được ôm người con gái
không phải là vợ mình, dương vật Quang bỗng
nhiên cương cứng. Chàng thấy trái tim
mình nhói lên, không tự chủ được, anh đưa tay hòa với nước xà bông, sục nhẹ
lên nó. Dự định trong đầu anh sẽ ngưng
lại khi nó sắp "tới", nhưng không ngờ anh đã
đi quá lố. Quang bắn tinh thật mạnh vào
vách, cảm giác sướng rần rật khắp châu
thân ...