Mỗi khi về lại khu rẫy của gia đình ở Núi Nhọn, dù muốn dù không, Lợi vẫn không thể nào quên được mối tình loạn luân tội lỗi giữa nó và chị Ba Hường vào một đêm mưa gió bão bùng trong một căn chòi chăn vịt tại hồ Cá sấu ( sỡ dĩ người ta gọi là hồ Cá sấu vì nơi bờ hồ có một tảng đá dài hình dáng từa tựa con cá sấu, chứ không phải là trong hồ có cá sấu ). Hiện tại, chị Hường cũng đang sống cùng gia đình tại Bà Rịa, vẫn quan hệ đối xử bình thường với Lợi cho nên lâu dần rồi nó cũng quên đi được những gì đã xảy ra giữa nó và chị, coi như đó là một kỷ niệm đẹp đã thoáng qua vậy. Lần này, Lợi trở lại Núi Nhọn là để tiếp tế lương thực, thực phẩm cho vợ chồng cậu Bình – mợ Linh vừa mới từ ngoài Huế vào Nam mới được khoảng chừng một tuần nay. Vì hiện tại, do chị Hường không được khỏe, khu rẫy của gia đình Lợi thiếu người chăm sóc nên vợ chồng cậu Bình tình nguyện xuống Núi Nhọn trông coi giùm. Sẵn dịp trường cấp III Châu Thành cho học sinh nghỉ 3 ngày vì các thầy cô đi học chính trị, do đó Lợi ở lại rẫy chơi với hai vơ chồng người cậu lần đầu tiên mới được gặp mặt. Cậu Bình là em út của mẹ Lợi và cũng như anh chị trong gia đình, cậu được sinh ra và lớn lên nơi thành phố Huế – vùng đất hoàng cung. Cậu năm nay 38 tuổi, lập gia đình đã 6 năm nay cùng một phụ nữ ở cùng quê và nhỏ hơn cậu 5 tuổi. Cậu Bình có dáng người khỏe mạnh, tính tình xởi lởi, bộc trực, không rào trước đón sau ; nếu ai mới vừa gặp cậu thì không sao ngờ được là hoàn cảnh hai vợ chồng cậu thật vô cùng bi đát. Ngay cả mẹ Lợi là chị ruột của cậu nhưng do vào Nam đã lâu nên cũng chỉ biết được là sau khi cưới vợ xong, cậu Bình bị tai nạn giao thông cho nên vợ chồng cậu có hơi hiếm muộn con cái, có thế thôi! Về rẫy lần này, Lợi có cái diễm phúc được mợ Linh thết đãi đủ các món ếch ( ở Núi Nhọn bây giờ mưa cũng đã nhiều) : ếch kho gừng sả, ếch nướng lá chanh, lẫu ếch, cháo ếch…Tài nghệ nấu nướng của mợ Linh thật độc chiêu vì ngoài thịt ếch ra, bất cứ thực phẩm nào dù đó không phải là nem công chả phượng thì cũng đều biến thành những món ăn mà khi ăn vào rồi không bao giờ quên được. Ngày nào cũng vậy, cứ xế chiều là trời lại đổ mưa tầm tã cho đến tối ; có khi lại dai dẳng kéo dài rả rích đến sáng. Cũng giống như chu kỳ của mưa gió, cứ chiều chiều là cậu Bình lại chuẩn bị đồ nghề để đi soi ếch ; cậu cũng là “một tay sát thủ”của loài ếch nên ngoài việc làm thức ăn, cậu còn mang ra chợ bán khá bộn tiền. Tuy mới về rẫy ở nhưng nhờ tài bắt ếch nên cậu Bình dễ dàng làm quen với hàng xóm láng giềng và cậu rất được là không tụm năm tụm ba ăn nhậu như đa phần đàn ông con trai lối xóm. Trong căn chòi rẫy của gia đình Lợi trước giờ, ngoài bếp và chiếc bàn tròn ăn cơm ra thì chổ để nghỉ ngơi là một cái chõng nhỏ đóng lại bằng những thân tre đập dập và một cái gường lớn bằng gỗ tuy đã cũ nhưng vẫn còn khá chắc chắn. Khi Lợi ở lại rẫy thì nó ngủ nơi chõng, còn hai vợ chồng cậu Bình ngủ nơi giường lớn. Do chiếc giường nằm lọt thỏm trong cái hốc chữ L cạnh cửa ra vào, được lợp tôn và che chắn cẩn thận nên luôn khô ráo ; còn cái chõng do kê ở mé trong nhưng sát vách chòi chỗ thưa chổ lủng nên mỗi lần trời mưa thì không thể nào ngủ được vì mưa tạt gió lùa nếu không giăng tấm bạt che vách. Ở mé bên kia chòi, song song với cái chõng là nơi để các dụng cụ làm rẫy và trên vách có giăng một sợi dây kẽm để treo, vắt quần áo. Hoàn cảnh của hai vợ chồng cậu Bình là một câu chuyện buồn và chính câu chuyện buồn này lại đưa đẩy Lợi tiếp tục sa đà vào một cuộc tình loạn luân tội lỗi nữa nhưng cuộc tình này lại danh chính ngôn thuận được sự đồng ý của cậu Bình. Vào buổi sáng ngày Lợi chuẩn bị về Bà Rịa để mai đi học, trong lúc mợ Linh lo cơm nước thì cậu Bình kêu Lợi ra rẫy nói chuyện. Hai cậu cháu trò chuyện trong vòng không đầy một tiếng nhưng thực sự đã làm xao động dữ dội tâm hồn Lợi. Từ lúc đó cho đến khi leo lên xe đò về Bà Rịa, Lợi như người mất hồn, hoang mang vô độ, trống ngực cứ đánh thình thịch, mặt lúc nào cũng nóng bừng bừng. Đầu óc Lợi cứ mãi miết nghĩ ngợi về những gì mà cậu Bình đã tâm sự cùng nó cũng như cầu cạnh van xin nó. Lợi là người như thế nào mà cậu Bình phải hạ mình năn nỉ ? Năn nỉ vì chuyện gì mới được chứ ? Số là gia đình mợ Linh là một gia đình danh gia vọng tộc ở đất kinh thành, có bà con khá gần với vua Bảo Đại cho nên con cháu trong nhà nhất nhất đều phải tuân theo nề nếp gia phong. “Tam niên vô tử bất thành thê”( ba năm không có con thì không phải vợ chồng) vì vậy, vợ chồng mợ Linh đã 6 năm nay nếu không có được mụn con nào mà không chịu ly dị thì sẽ không được hưởng gia tài. Hai vợ chồng cậu mợ nhiều lần chạy thầy chạy thuốc nhưng vẫn không hiệu nghiệm vì chấn thương của cậu Bình sau vụ tai nạn giao thông đã làm mất đi khả năng giao hợp của cậu với phụ nữ. Vợ chồng cậu dự tính là đi cấy tinh trùng của cậu vào cơ thể mợ nhưng tinh trùng của cậu rất yếu nên cuối cùng cũng là trắng tay. Chỉ còn một cách là cậu đành phải để cho mợ phối giống trực tiếp hoặc gián tiếp với người khác nhưng dù theo cách nào đi nữa thì cũng phải đi xa mới làm được, nếu không mà gia đình biết được thì chắc chắn hai vợ chồng cậu ra đường mà ở. Do đó, vợ chồng cậu mới đi vào Nam vừa để thăm hỏi gia đình chị ruột của mình vừa tìm cách thực hiện dự định phối giống trực tiếp cho mợ Linh vì vợ chồng cậu cũng đâu có nhiều tiền để mua giống ở bệnh viện. Ban đầu, lúc mới xuống rẫy, cậu Bình tính nhờ một ông hàng xóm nào đó nhưng cậu phát khiếp vì thấy ông nào cũng rượu chè be bét và nhỡ mấy ổng nổi hứng bất tử, đem mợ Linh chuyền tay nhau là chết. Đến khi Lợi, thằng cháu ruột của cậu – con của bà chị – xuất hiện và tuy mới có 16 tuổi nhưng nó vẫn lọt vào tầm nhắm của cậu Bình. Cậu nghĩ là tuy có loạn luân tội lỗi thiệt nhưng dù sao vẫn là người cùng một nhà và khả năng nhiều người biết chuyện rất hiếm nên không đoái hoài gì đến chuyện so le tuổi tác, cậu Bình đã hết lời cầu xin thậm chí năn nỉ Lợi giúp giùm vợ chồng cậu mợ giải quyết gia cảnh của cậu mợ đang bị rối bời kia. Điều này đồng nghĩa với việc Lợi tự nhiên có thêm một người tình một cách ung dung, hợp pháp chứ không cần phải có thủ đoạn, âm mưu để mà khám phá, chiếm đoạt. Cậu Bình nói với Lợi là cứ về Bà Rịa suy nghĩ cho kỹ, đến thứ bảy này nếu đồng ý giúp cậu mợ thì cứ xuống ; ngày đó, cậu Bình đi Sài Gòn để hai mợ cháu ở nhà được tự nhiên, thoải mái và lúc nào cũng như lúc nào, mợ Linh đều sẵn lòng chờ đón Lợi. Tuy cậu Bình thề thốt là sẽ giữ kín bí mật của câu chuyện này nhưng Lợi vẫn cứ thấp thỏm lo sợ ; ngộ nhỡ bố mẹ mình mà biết được thì không những hai vợ chồng cậu Bình mà cả nó cũng phải ra khỏi nhà. Khi đã đi học lại do gặp lại bạn bè, đùa hết chuyện này đến giỡn qua chuyện kia nên dần dần Lợi quên mất những gì cậu Bình đã nói, đã nhờ nó. Ngày lại qua ngày, Lợi quên béng mất câu chuyện đau lòng kia và dĩ nhiên, nó cũng không thể nào biết được là có một người phụ nữ đang ngày đêm mòn mỏi ngóng chờ nó và người phụ nữ đó không ai xa lạ, đó chính là mợ Linh – vợ yêu của cậu Bình. Lẽ dĩ nhiên, mợ Linh cũng đã nghe cậu Bình thông báo lại người mà cậu chọn làm công việc phối giống trực tiếp cho mợ là ai rồi. Ban đầu, mợ giãy nãy cự nự là ai đời mợ cháu sao lại đi làm chuyện đó được ? Cậu Bình phân bua với mợ chứ chả nhẽ mợ lại đi với mấy cha say xỉn trong xóm? Nghĩ đi nghĩ lại, suy tới tính lui, cuối cùng mợ Linh thấy chỉ còn có Lợi là người mà hai cậu mợ trông mong mà thôi, chứ chả nhẽ tay không lại hồi hương ? Vì tình yêu của mình dành cho người chồng thân yêu và cũng vì tương lai cuộc sống hai vợ chồng sau này, mợ Linh chấp nhận chờ đến ngày thứ bảy này Lợi sẽ xuống…Thực tình, dù muốn dù không, mợ Linh vẫn phải thừa nhận là thằng cháu chồng rất dễ thương, hiền lành, ngoan ngoãn. Mợ không dám nói ra vì sợ cậu Bình la, chứ thật ra từ lúc biết là Lợi sắp sửa đến với mình, tuy không phải hạng người dâm loàn nhưng mợ cứ cảm thấy bần thần, xốn xang trong người. Đó cũng là điều tất yếu của con người, ai cũng phải vậy cả thôi! Vì sau tai nạn giao thông, cậu Bình bị trục trặc sinh lý thành thử trong thời gian 6 năm qua, hai vợ chồng cũng không gần gũi nhau ; sự thiếu vắng xác thịt kéo dài khiến cho mợ Linh chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào khi sắp sửa được gần gũi thằng cháu chồng nhỏ hơn mợ những 17 tuổi…
Chiều ngày thứ bảy, gia đình Lợi tưng bừng vui vẻ, sum họp đầy đủ vì là ngày giỗ ông nội. Lợi
ngồi cùng bàn tiệc với chị Hảo, chị Hường, chị Chi ;
khi vừa uống xong hai ly bia, với hơi men chuếnh
choán chứ chưa phải là say, bỗng dưng Lợi bỗng
chợt nhớ đến những lời tâm sự của cậu Bình với nó
vào hôm chủ nhật tuần rồi. Nhìn mọi người trong nhà quây quần huyên náo, Lợi chạnh lòng bồi hồi
và xót xa vì hình ảnh mợ Linh đang mỏi mòn chờ
đợi nó. Thần giao cách cảm cho nó biết được chính
xác điều này vì cậu Bình không nói dối nó, vì cậu
đã lên đường đi Sài Gòn vào lúc sáng. Thế là như
có lửa trong người, khi nghe bố hỏi là có đứa nào chịu đi mang đồ ăn xuống rẫy cho vợ chồng cậu
Bình không thì Lợi lật đật xung phong nhận lời
ngay. Sau khi chị Hảo gói xôi, thịt gà luộc, chả giò,
chả lụa trong hai cái gamen cho vào giỏ cùng với
bánh mì, rau sống ; Lợi để tất cả vào giỏ trước xe
Honda Dame của bố và không quên mang theo áo mưa, nó nổ máy xe nhắm hướng Xuyên Mộc chạy
thẳng. Khi qua khỏi Đất Đỏ, trời bắt đầu sụp tối và
lác đác đổ mưa. Vì thấy chỉ còn có khoảng 12 cây
số nữa là đến chòi rẫy nên Lợi không đụt mà mặc
áo mưa đi tới, đi tới. Nó càng đi thì trời càng đổ
mưa thật lớn, dai dẳng, tưởng chừng như chằng bao giờ dứt. Khi Lợi quẹo vào căn chòi rẫy thì thấy
cửa chòi đóng kín mít. Nó thầm nghĩ “Ủa, chả nhẽ
cậu mợ mình thử mình hay sao vậy ta ?”. Nó cất
tiếng gọi :
-Mợ ơi, mở cửa giùm cháu!
Lúc bấy giờ, một mình mợ Linh đang nằm trên chiếc giường gỗ, nghe tiếng thằng cháu chồng gọi
lớn bên ngoài liền vùng dậy ngay và bước ra mở
cửa. Lợi người ướt sũng nước mưa, dắt xe Honda
vào chòi và gạt tó xuống, dựng xe ở mé bên phải
chòi. Mợ Linh cử chỉ mừng rỡ vô cùng, vội đi lấy
một cái khăn lớn cùng một bộ pyjama của cậu Bình cho Lợi lau khô và thay quần áo bị ướt. Lợi cởi áo
mưa trãi ra trên yên chiếc xe Honda Dame ; sau đó
nó cởi chiếc áo chemise xanh dương và tiếp theo
là quần tây lẫn cả quần đùi bên trong. Nó lau khô
người rồi mặc bộ pijama xanh sọc trắng mợ Linh
đưa cho rồi nó hỏi một câu mà nó biết là thừa :
-Ủa, cậu đi soi ếch rồi hả mợ ?
-Ếch đâu mà ếch. Ổng đi Sài Gòn từ hồi sáng lận!
Mợ Linh vừa cười vừa nói.
- Bữa nay đám giỗ ông nội, bố mẹ sai cháu mang ít
thức ăn xuống để cậu mợ dùng.
Mợ Linh lấy giỏ thức ăn từ nơi giỏ trước xe Honda ra rồi mang đến bàn ăn cơm. Mợ vào bếp
lấy ra một cái nồi và vài cái dĩa rồi xếp xôi, thịt gà,
chả giò, chả lụa, bánh mì, rau sống cẩn thận đâu ra
đó. Trong bụng mợ Linh giờ đang cờ phất trống
rung liên hồi. Cô biết Lợi hỏi cậu Bình chẳng qua
chỉ là để hỏi và Lợi nghe lời bố mẹ mang thức ăn xuống đây chỉ là lý do thứ yếu của Lợi mà thôi. Mợ
bồi hồi, rạo rực không thể nào tả xiết, tuy vậy mợ
vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
- Nè Lợi, lúc chiều mưa nhanh quá, cô không kịp
cuốn mùng chiếu trên chõng cho con và giăng tấm
bạt che vách. Vậy lát nữa, con có ngủ thì qua ngủ
chung với mợ vậy!
Rõ ràng đó chính là lý do rất hợp pháp do mợ Linh chắc chắn cố tình tạo nên để hai mợ cháu ngủ
chung với nhau một cách quang minh chính đại,
không ai có thể nghĩ ra một uẩn khúc nào cả. Mợ
Linh nói rồi đến bên giường gỗ và chui vào mùng
trước. Lúc bấy giờ, Lợi mới để ý thấy mợ Linh mặc
một cái áo ngủ loại vừa quần vừa áo kiểu hai dây mà không hoàn toàn sợ lạnh gì cả. Nó thầm nghĩ
là mợ Linh thừa biết nó sẽ xuống và mợ ăn mặc
như vậy để kích thích nó đây. Suy cho cùng ra,
nếu cậu Bình không nhờ Lợi cái chuyện động trời
này thì thế nào nó cũng tìm cách gần gũi với mợ
Linh cho bằng được mới nghe. Sỡ dĩ như vậy vì nhan sắc mợ Linh trên thế gian này khó có thể có
người phụ nữ bằng tuổi nào sánh bằng. Mái tóc
bumbê xiton mịn màng, óng ả như nhung ngắn
gần đến hai bờ vai đầy đặn, khêu gợi ôm lấy một
khuôn mặt trái xoan tuy nhiều góc cạnh nhưng
thật sắc sảo, mặn mà. Vầng trán của mợ thấp nhưng bù lại, mợ có cặp mắt to đen láy, long lanh
như mặt nước hồ thu gợn sóng và cong vút hai
hàng mi sắc lẻm như dao cau cứa nát trái tim bao
kẻ si tình khờ dại. Sống mũi dọc dừa cao và thanh
nhã nằm cân đối giữa hai gò má trắng hồng nhô
cao hai lưỡng quyền. Vầng cổ của mợ cao, lộ rõ ba ngấn và trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là hai bờ môi
dày mọng thắm đỏ kết thành hình trái tim đều đặn
thật gợi cảm và quyến rũ ; khi cười luôn mời gọi hai
hàm răng trắng đều như ngà. Vóc dáng, thân thể
mợ Linh tuy cao ráo nhưng không gầy guộc, ốm o
mà trái lại rất có da có thịt, nảy nở và săn chắc là đằng khác. Từ hai bờ vai gợi cảm đến bộ ngực đẹp
thần sầu của mợ Linh, vầng lưng mềm mại và đầy
đặn, vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả ;
từ cặp đùi gợi dục và cặp mông no tròn, cặp giò
thon dài và hai bàn chân trắng ngần, mềm mại, tất
cả đều tạc nên những đường nét tuyệt mỹ và khêu gợi trên pho tượng Thần Vệ nữ yêu kiều, diễm lệ,
kiêu sa và đài các. Chỉ cần tưởng tượng ra như thế
thôi là Lợi cũng đã đủ cảm thấy cu trong quần
cương cứng lên rồi. Trong căn chòi, mợ Linh đã đốt
sẵn một ngọn đèn dầu nhỏ cháy sáng leo lét và
treo nơi chiếc đinh đóng vào cột chòi. Sau khi đóng cửa chòi cẩn thận, Lợi đến bên giường gỗ,
khẽ vén mùng chui vào. Mợ Linh nằm ở mé trong
giường và nhường mé ngoài cho nó. Lợi miên man
suy nghĩ không biết phải bắt đầu với mợ Linh như
thế nào đây ; mợ Linh cũng đang đắm chìm trong
dòng tư tưởng tương tự như thằng cháu chồng nên hai mợ cháu cứ yên lặng, hồi hộp, chờ đợi. Hai
người gần như nghe rõ tiếng hai trái tim của họ
đang thổn thức, bồi hồi trong phút giây mong
muốn một tình yêu.
-Nè Lợi, mợ cứ tưởng là con không xuống vì trời
mưa lớn quá. Mợ buồn ghê vậy đó!
- Hôm trước nghe cậu nói, tuy con chưa có hứa với
cậu nhưng vì con biết mợ chờ con nên con phải
xuống kẻo mợ chờ.
Bỗng nhiên, mợ Linh cảm thấy hình như có con rắn mối lành lạnh, nhơn nhớt bò qua bàn tay
mợ. Lập tức, cô nghĩ ngay ra một kế để thằng cháu
chồng của mợ đụng chạm với thân thể mợ. Mợ
ngồi dậy, nói giọng hốt hoảng :
- Lợi ơi, hình như là có con rắn mối bò lên người
mợ đấy? Mợ sợ quá. Con xem nó ở đâu bắt giùm
mợ đi!
Lợi cứ tưởng là mợ Linh nói thiệt và thế là nó xích người ngồi sát thân thể mợ Linh ; hai bàn tay nó rối rít hối hả mò mẫm, sờ soạng lần cả vào bên trong chiếc áo hai dây của mợ để tìm con rắn mối. Một chập sau, không thấy con gì cả nhưng Lợi vẫn chưa chịu ngừng lại ; nó không thèm tìm kiếm con rắn mối nữa mà bỗng nhiên, sau khi ngây người nhìn mặt mợ Linh một chập, nó bất chợt hôn nhẹ lên mái tóc bumbê xiton mượt mà, óng ả, mịn màng, mềm mại của mợ. Mợ Linh không né tránh, ngược lại mợ cũng bắt đầu hôn nhẹ lên tóc Lợi. Thực tình , mợ Linh không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào cả vì mợ biết trước thế nào mợ và Lợi cũng sẽ có giây phút như thế này. Khi đã chán chê mái tóc của mợ Linh rồi, Lợi mới hôn lần xuống mang tai, vầng trán của mợ Linh ; từ đó, nó hôn xuống sống mũi, gò má của mợ. Chẳng mấy chốc, Lợi đã hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt khả ái của mợ Linh. Cặp mắt mợ Linh đã nhắm nghiền lại từ lúc nào chả biết, với khuôn mặt đờ đẫn như người say thuốc phiện, mợ say sưa hôn lên mũi, lên má, lên mắt thằng cháu chồng. Mợ Linh là một người phụ nữ thiếu vắng tình yêu đã lâu cho nên giờ đây, không phải là mợ chỉ cần Lợi phối giống dẫn đến thụ thai, sinh con mà mợ còn cần ở nơi Lợi cả một tình yêu ; cho nên mợ rất trân trọng đón nhận từng nụ hôn do Lợi trao tặng cho. Khi biết đôi môi của Lợi trong ánh sáng leo lét vàng vọt của ngọn đèn dầu, đang vụng về, lúng túng tìm kiếm đôi môi dày mọng, đỏ thắm của mình ; mợ Linh cũng run rẫy, ngượng ngùng không kém nhưng lại rạo rực, hồ hởi nghiêng đầu và hé mở đôi môi đón nhận nụ hôn đầu tiên do Lợi trao tặng cho. Vậy là cuộc tình loạn luân, tội lỗi giữa mợ Thái Hoàng Thị Vũ Linh và cháu Nguyễn Hùng Lợi chính thức bắt đầu trong đêm mưa dầm gió bấc. Lợi nhẩm tính là từ lúc rời khỏi Bà Rịa cho đến giờ chưa đầy hai tiếng đồng hồ, vậy mà nó đã có được mợ Linh trong vòng tay ôm của nó. Lợi thực sự cảm nhận được đôi môi của mợ Linh sao mà mềm mại, dịu ngọt đến thế ; thân thể mợ sao mà đầy đặn, thơm tho đến thế ? So sánh với cô Vân Hải- người tình mới đây của nó thì mợ Linh của nó càng tuyệt vời, hấp dẫn suốt cả cuộc đời này không thể nào quên được. Hai đôi môi của hai mợ cháu càng luồn sâu vào nhau như hút hết nước bọt nơi đầu răng gốc lưỡi để mà tận hưởng hương vị tình yêu đầu đời. Cậu Bình lúc này đang ở nơi nhà một người bạn ở Thành phố Hồ Chí Minh do thần giao cách cảm và sự xếp đặt từ trước của anh nên anh đoán được lúc này đây, ở căn chòi rẫy tại Núi Nhọn, vợ cậu đang say sưa, đắm đuối làm tình và ân ái với Lợi, thằng cháu ruột của cậu – con của bà chị ruột. Cậu vui sướng vô cùng, chứ không hề buồn bã tức giận và dĩ nhiên, cậu rất biết ơn Lợi đã tri ân giúp đỡ hai vợ chồng cậu vượt qua cái thử thách cam go của gia đình phong kiến bên vợ. Thâm tâm cậu nghĩ rằng chỉ cần sau đêm nay, miễn là mợ Linh thụ thai chứ còn cho dù Lợi và mợ Linh có làm tình với nhau kiểu nào đi chăng nữa thì cậu cũng chẳng màng. Bố mẹ và các chị trong gia đình Lợi dĩ nhiên không thể nào biết được sự xếp đặt của cậu Bình cho Lợi và mợ Linh đêm nay gần gũi, yêu nhau ở tại căn chòi rẫy dưới Núi Nhọn. Căn chòi rẫy thật nhỏ bé, kín đáo, vắng vẻ, âm thầm theo dõi diễn biến cuộc tình đầy sung sướng, ngây ngất giữa mợ Linh và Lợi trên chiếc giường gỗ trãi manh chiếu gần sờn mòn và buông sẵn cái mùng đã cũ màu nâu xỉn. Lúc bấy giờ, mợ Linh và Lợi hai mợ cháu đã run rẫy và ngượng ngùng dìu đỡ nhau nằm xuống manh chiếu ; đầu mợ Linh không quên gối lên chiếc gối tai bèo cũng không còn mới cho lắm. Tuy rất háo hức, hưng phấn nhung Lợi vẫn cố gắng hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi khám phá, thưởng thức tấm thân tuyệt mỹ của mợ Linh. Nó thực sự không dám tỏ ra hấp tấp, hùng hục, vội vàng vì sợ mợ Linh sẽ cảm thấy bị xúc phạm, bị thương tổn và khi ấy mợ mà nổi giận thì thôi…Mợ Linh yên lặng, không phản ứng gì khi Lợi đang lần hai bàn tay lên hai bờ vai nỏn nà của mợ để tháo nhẹ hai sợi dây quan trọng nhất của chiếc áo ngủ mợ đang mặc. Hai sợi dây vừa rời khỏi hai vai mợ Linh thì lập tức chiếc áo ngủ của mợ bị hai bàn tay của Lợi tuột ngay xuống ngực, xuống bụng và xuống đến ngay hai vòng eo thon thả của mợ. Cuộc đời sao lại có nhiều chuyện không thể nào ngờ được, mới vừa ở ngoài Huế đi vào trong Nam, tưởng chừng là hai vợ chồng không thể nào thực hiện được việc phối giống có con vì cái quy định nghiệt ngã của một gia đình hoàng tộc ; giờ đây không những mợ Linh thực hiện được điều đó mà mợ còn có thêm một người tình để bù đắp nỗi niềm cô đơn trống vắng xác thịt những 6 năm qua của mợ. Tiếng mưa đêm rả rích bên ngoài xen lẫn tiếng uềnh oang của từng đôi ểnh ương đang bắt cặp vọng vào căn chòi rẫy kín đáo, vắng lặng, không hề có lấy một âm thanh nào cả ngoại trừ tiếng thở hổn hển của hai mợ cháu và tiếng kẽo kẹt khe khẽ của những thanh giường bị mối mọt trăn trở dưới sức nặng lăn qua lộn lại của mợ Linh và Lợi. Từ lúc lâm trận cho đến giờ, Lợi luôn nằm úp trên người mợ Linh nhưng thỉnh thoảng, mợ cũng lật người trở mình nằm đè lên thân thể thằng cháu chồng yêu dấu. Vì đã cảm thấy vướng víu khó chịu nên Lợi ngồi dậy, lần hai bàn tay tháo từng hột nút tròn lớn nơi chiếc áo pyjama xanh sọc trắng, cởi hai thân áo trước ra hai bên ; tiếp theo bàn tay phải của nó kéo ống tay áo trái ra khỏi cánh tay trái, xong rồi nó lại làm ngược lại. Lợi để chiếc áo pyjama qua một bên trên giường rồi nhẹ lần hai bàn tay ra sau lưng mợ Linh, mày mò tháo hai cái móc sắt nhỏ cài hai dây lại của chiếc nịt vú mà mợ Linh đang mặc. Mợ Linh khẽ nhổm thân trên để tạo điều kiện cho Lợi dễ dàng tháo cởi nịt vú của mình ; chẳng mấy chốc, chiếc nịt vú của mợ Linh lỏng dần và tuột lệch xuống rồi Lợi cầm gọn trong tay để lên trên chiếc áo pyjama nó vừa cởi ra. Cặp vú bưởi đẹp thần sầu của mợ Linh lồ lộ ra trước cặp mắt hau háu của Lợi. Tuy đã khá luống tuổi song hai gò ngực của mợ Linh vẫn còn giữ được nét trinh nguyên của thời con gái vì vẫn còn căng tròn, đầy đặn và tràn trề nhựa sống chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa phun trào nham thạch. Lợi đã từng
Next phần cuối