Mộng
bản thân nó đã không phải là thật, mà là ảo. Thế
thì ảo mộng sẽ là gì các bạn nhỉ. Như tôi lúc đầu
cũng chẳng biết ảo mộng là gì. Theo dõi diễn biến câu chuyện này độc giả sẽ biết ảo mộng là gì.
Nhân vật chính của tôi đó là một sinh viên
mới ra trường và đang trong thời kỳ tìm việc. Cậu
ta ở vùng quê ra Hà Nội học và bây giờ không
muốn về quê. Mà chỉ muốn trụ lại thật tốt ở Hà Nội
này mà thôi.
Hắn chưa có việc làm gì cả. Vì vậy chỉ đi dạy thêm kiếm tiền mà thôi. Công
việc chỉ tạm đủ sống qua ngày. Vùng quê hắn
sống rất thanh bình. Người sống với nhau rất có
tình có nghĩa. Nhưng lại rất là nghèo. Và trình độ
dân trí lại rất là thấp. Ở cả vùng quê đó chỉ có một
hai thằng học cao như hắn. Nên hắn được mọi người cực kỳ tôn trọng. Cứ có công việc gì to tát là
hắn lại được gọi về.
Dù bản thân hắn
chỉ là một thằng nhóc mà thôi. Con người là vậy,
họ nghèo chẳng có gì để lên mặt cả. Trong làng
mà họ nào có người học cao là luôn mang ra để
mà kheo với họ khác. Hắn là ở trong trường hợp đó.
Mỗi lần về quê lại được hết nhà
này đến nhà khác tiếp đón thật là chu đáo.
Thường mổ gà giết vịt mà đãi hắn. Nhà nào có con
gái đều muốn hắn để ý đến con gái họ. Có thế thì
mới thoát khỏi cảnh chân lấm tay bùn được.
Nhưng hắn chẳng để ý gì đến bọn nhà quê đó cả.
Hắn nghèo nên trong cả mấy năm
trên trường đại học hắn chẳng có một mảnh tình
vắt vai nào cả. Vì làm đủ tiền để mà mời một đứa
con gái nào đi ăn hay xem phim chứ. Hắn chỉ cắm
đầu cắm cổ vào mà làm việc. Với mong muốn là
làm cho bố mẹ bớt khổ đi một chút.
Để ông bà già không phải lo lắng cho hắn mà
nuôi mấy đứa em vẫn còn nhỏ. Nhà quê thế cho
nên thường rất đông con. Người anh hay chị cả
thường phải lo lắng cho các em. Và thường phải
thôi học để làm việc mà cho em đi học. Hắn là một
trường hợp hiếm hoi vì vẫn còn được học đến tận đại học này. Mà không phải bỏ giở giữa
chừng.
Câu chuyện của chúng ta sẽ được
bắt đầu tiến hành ngay bây giờ. Hôm nay cũng
như mọi lần hắn lại được gọi về quê. Dù chẳng
thích thú gì nhưng mà hắn vẫn phải về. Không về
không được vì dòng họ mình mà. Ở thôn quê tính dòng họ là rất cao.
Rất miễn cưỡng
hắn đành phải bỏ giở buổi dạy chiều nay mà đi về
nhà. Một buổi dạy là mất toi gần 50 nghìn chứ ít ỏi
gì nữa. Lại còn phải bỏ ra đến tận gần trăm để mà
bắt tàu về quê nữa chứ. Xót hết cả ruột. Thế nên
hắn mang khuôn mặt ủ rũ để lên tàu về quê.
Nhà hắn rất xa Hà Nội thế nên hắn chỉ
thức được chừng có nửa tiếng thì đã nằm gục ra
ngủ từ lúc nào rồi. Nằm thiu thiu ngủ bât chợt hắn
thấy động ở bên cạnh. Hóa ra tàu đã đến một ga
mởi và bây giờ đang có khách lên khách xuống.
Chỗ hắn lúc trước ngồi chỉ có một mình hắn mà thôi.
Nhưng giờ đây có một cô gái
ngồi xuống. Uể oải hắn ngửa cổ lên nhìn. Với ánh
mắt ngái ngủ hắn chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh
cô gái. Gật đầu chào một cái rồi hắn lại gục đầu
xuống để mà ngủ tiếp. Hắn chỉ nghe loáng
thoáng thấy cô gái đó chào hắn một câu gi đó. Như có gọi tên hắn thì phải.
Nhưng
mà buồn ngủ quá nên hắn chẳng thể nào nghe ra
cho rõ được. Một lúc lâu sau khi đã ngủ một giấc
cho đã rồi hắn mới tỉnh dậy lại được. Nhưng hắn
lại thấy ở vai mình nặng nặng. Quay sang nhìn
nhưng mắt vẫn mờ mờ ảo ảo. Hắn phải lấy tay dụi mắt đi mới có thể nhìn rất rõ được.
Hắn nhìn lại thì mới nhận ra đó là cô gái lúc nãy
lên ngồi cùng chỗ với hắn cũng đang ngủ gục. Và
cô nàng lại còn đang gục đầu vào vai hắn mà ngủ
ngon lành nữa chứ. Dù đang rất mỏi hắn cũng
chẳng dám cựa mình một cái cho thư giãn.
Vì hắn sợ làm cô gái tỉnh ngủ. Chẳng còn
buồn ngủ chút nào nữa. Hắn ngồi một mình suy
nghĩ cho tương lai. Bây giờ hắn chẳng biết sẽ
sống tiếp tục sao đây. Khi mà hắn chưa xin được
việc. Dù đã tốt nghiệp đến gần nửa năm nay rồi.
Thật là khó khăn để mà xin được một việc làm cho phù hợp với sở thích và ngành học của
mình.
Dù hắn tốt nghiệp bằng không
đến nỗi nào. Nhưng mà đi xin bất cứ đâu cũng
chẳng thể nào xin được. Các công ty đều hẹn hắn
nhưng không thấy có phúc đáp gì cả. Càng nghĩ
hắn càng thấy tương lai của mình mờ mịt biết bao. Nhất là đến từng tuổi này rồi mà chẳng có mối
tình nào vắt vai cả. Cuộc sống quá khó khăn làm
cho hắn chẳng có tâm trí nào để mà tìm bạn gái
cả.
Càng nghĩ càng nản biết bao. Hơi
thở của cô gái cứ đều đều bên tai hắn. Hắn nhìn
xuống chỉ mong được một giấc ngủ không cần suy nghĩ chút nào như cô bé này cả. Mấy sợi tóc
rũ xuống mặt làm che mất khuôn mặt cô gái.
Nhìn thoáng qua thấy khuôn mặt cô gái
có nét gì đó tương đối quen thuộc của hắn. Rất là
lạ là sao hắn lại có cái cảm giác quen thuộc đến
thế nhỉ. Tò mò muốn biết xem có đúng là người quen của mình không.
Hắn lấy tay
vén nhè nhẹ mái tóc đang xõa xuống mặt của cô
gái. Khuôn mặt xinh xắn được để lộ ra. Những
nét quen thuộc mà hắn hình như vẫn nhớ mang
máng. Nhưng mà hắn không biết đó là ai. Cúi
xuống thật gần hơn nữa để nhìn thật kỹ cô gái.
Hơi thở đều đều của cô gái vẫn
thoát ra từ đôi môi đang mỉm cười. Hắn chắc rằng
cô gái đang mơ thấy một giấc mơ nào đẹp lắm
đây. Nên mới vậy.
Đầu hắn bây giờ
đang ở sát gần khuôn mặt khá là dễ thương của
cô gái. Hơi thở từ miệng cô nàng tỏa ra thật là thơm mát. Tạo cho hắn một cảm giác thật là dễ
chịu biết bao nhiêu.
Một cảm giác thư
thái lan tỏa khắp thân thể hắn. Hắn cúi thật sát
hơn nữa để lấy hết những luồng khí thoát ra từ
miệng cô gái. Không hiểu từ lúc nào hắn đã vòng
tay ra ôm ngang lấy người cô gái. Để cô dựa hẳn vào trên vai hắn mà ngủ thật ngon lành. Không
hiểu động tác của hắn có gì tác động đến cô
không.
Khi mà bất chợt cô nàng cựa
quậy ngỏng đầu lên, mở mắt ra. Hắn không để ý
đến hành vi bất thường này của cô. Làm cho khi
cô ngẩng đầu lên thì mặt hắn đang ở ngay sát mặt nàng. Làm cho một tình huống khá là ngượng
ngùng cho cả hai. Môi của cả hai chạm vào
nhau.
Dù là rất nhanh hắn ngẩng lên
còn cô gái nằm thụp xuống nhưng nó cũng làm
cô gái đỏ hết cả mặt. Nhìn vẻ ngượng ngùng của
cô càng đáng yêu hơn nữa. Hắn rối rít xin lỗi:
- Cho tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.
Cô gái có
vẻ vẫn còn rất là ngượng ngùng nên chẳng nói gì
cả. khuôn mặt cúi gằm xuống nhìn xuống sàn
tàu.
Lấy tay sao đầu cho đỡ ngượng,
hắn nói ấp anh ấp úng xin lỗi lần nữa. Lần này thì
có hiệu quả. Khi cô gái lên tiếng. Chắc là cô đã hoàn hồn lại rồi. Nhưng mà con gái có khác rất
khéo léo. Chẳng đề cập đến một tiếng tình huống
đó.
- Anh thức rồi sao. Lâu chưa vậy.
Cô ấy đã chẳng muốn đề cập đến nữa. Thì hắn
cũng vậy. Thế nên phải tạo ra một câu chuyện
nào đó để mà cho qua.
- Tôi mới thức, thấy cô vẫn ngủ nên tôi chẳng dám đánh thức.
Cô gái nghe vậy định trả lời nhưng bất chợt nhìn
xuống vai. Cũng nhìn theo ánh mắt của cô. Hắn
thấy tay mình vẫn vòng sang phía cô gái. Và bây
giờ đang để gần sát eo nàng. Hắn rút thật nhanh
tay về và lại xin lỗi làn nữa.
Và cũng như vừa rồi. Cô gái vẫn là người thóa mắc câu chuyện
khó khăn.
- Sao anh cứ xưng em tôi mãi
vậy. Em ít hơn anh đến 4 tuổi cơ mà. Em năm nay
mới 20 thôi mà.
- Sao cô biết tuổi của tôi vậy.
Hắn rất thắc mắc và ngạc nhiên vì tại sao cô gái lại
có thể nói chính xác tuổi của hắn vậy, vì nếu nhìn ngoài thì chỉ có thể nói hắn hơn cô chỉ tầm mấy
tuổi là đúng. Nhưng sao có thể nói chính xác như
vậy.
- Sao lại biết tuổi của tôi vậy.
Cô gái có vẻ không hài lòng với cách xưn hô đó
của hắn.”” Sao anh vẫn cứ tôi tớ mãi vậy. Nói thế
em ngại chết được. Anh là anh mà. Anh tên là Trường đúng không/”
- Sao em lại biết tên
anh vậy. lần này thì đúng là hắn ngạc nhiên đến
tột độ. Vì cô nàng nói tên hắn chính xác đến thế
chứ. Vì hắn có mang thẻ trước ngực đâu cơ
chứ.
- Bí mật. Anh đoán thử xem nào.
- Anh chỉ thấy em quen quen. Hình như là đã gặp rồi. Nhưng anh chẳng tài nào nhớ ra được đã
gặp em ở đâu cả.
- Thế sao em vẫn nhớ hả?
Chắc anh chẳng để ý gì đến cái cô bé xấu xí này
đâu. Thế nên anh mới kl nhớ chứ gì.
Câu nói
đó làm cho hắn khó xử quá. Vì quả thật hắn
chẳng tài nào nhớ ra cô bé dó là ai cả.” Không em đẹp lắm. Nhìn khuôn mặt này rất là dễ
thương.”
Hắn vừa nói vừa nhìn đăm đăm
vào khuôn mặt đang đưa lên nhìn hắn. Bắt mặt
ánh mắt của hắn làm cho cô gái đỏ mặt mà quay
đi.
- Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy. Làm
người ta đỏ hết cả mặt đây này.
- Anh xin lỗi. Chẳng qua một phần em quá dễ thương. Phần
còn lại là anh muốn nhìn em thật kỹ để khắc sâu
vào tâm trí. Để qua đó xem bộ óc nó có hoạt
động xem xem em là ai.
- Anh quên nhanh
thế hả. Mới gặp nhau có cách đây chưa đầy tháng
mà anh đã quên em rồi sao.
Cô gái đã gợi ý đến vậy mà hắn vẫn chẳng thể nào mà nghĩ
ra được đây là ai. Hắn lục lọi mọi góc ngách trong
cái mớ hỗn lộn mà chẳng thể nào nhớ ra nàng là
ai. Chỉ biết rằng hắn chỉ biết là đã thấy cô ả rồi. Và
hình như chưa lần nào nói chuyện với nhau thì
phải.
- Anh thật chẳng thể nhớ nổi tên em. Mặc dù cảm thấy là em rất quen thuộc. Nhưng mà
chẳng thể nào nhớ nổi. Chắc là già rồi nên nó thế
đây mà.
Cô gái bĩu môi ra vì câu nói
của hắn” Già rồi, anh làm bộ là mình già lắm vậy
sao. Nói thế chẳng hóa ra em cũng già rồi sao. Vì
em chi kém anh có vài tuổi thôi à”
- Không em vẫn trẻ lắm. Vì xinh đẹp dễ thương như em thì
làm sao mà già được chứ. Em nói cho anh biết em
tên gì đi. Và sao em biết anh thế hả.
-
Vì câu khen của anh em nói cho mà nghe. Em là
Anh- Phương Anh. Em cùng làng với anh đó. Bây
giờ đã nhớ ra chưa hả.
Cùng làng ư. Điều đố làm hắn thấy khá là lạ. Làng hắn có cô bé xinh
xắn thế này sao. Hắn thử nghĩ xem xem có đúng
không.
Lần này dữ kiện em cung cấp
cho hắn rất là chính xác. Thế nên hắn đã có thể
biết được đã gặp em ở đâu. Hắn reo lên như trẻ
con thấy mẹ đi chợ về.
- Anh nhớ ra rồi. Có phải em là người họ Lưu không.
- Đúng rồi.
Anh bắt đầu nhớ ra rồi đấy. Thế anh có nhớ là đã
gặp em ở đâu không hả.
- Anh bây giờ thì
nhớ chứ. Lần ấy làng mình có hội nên cả anh và
em đều phải ra đình. Hôm ấy anh gặp em mà. Em
còn đánh rơi mấy thứ. Và anh cúi xuống nhặt hộ nữa chứ.
Anh hài lòng ra mặt vì hắn đã nói
đúng được từng tình tiết của cuộc gặp gỡ của cả
hai. Nàng mỉm cười thật tươi làm hiện ra hai cái
núm đống tiền trên khuôn mặt bầu bĩnh của em.
Làm cho khuôn mặt đã dễ thương càng rạng rỡ
và dễ nhìn hơn biết bao nhiêu.
- Phương Anh này. Em đang học đâu thế hả?
- À em
đang học ở trường khối kinh tế. Anh ra trường rồi
đúng không?
- Ừ sao mà em biết rành về
anh quá vậy.
- Có gì đâu chẳng qua là anh
rất nổi tiếng ở nhà đó. Nên ai cũng đem anh ra
làm gương mẫu cả. Nên em chẳng khó gì để mà có tin tức đầy đủ về anh.
- Em cứ nói quá
chứ anh thì có gì mà nổi tiếng hả. Nhà anh chẳng
giàu có gì so với các gia đình khác trong làng. Thế
nhà Phương Anh ở đoạn nào vậy. Để có gì anh
đến em chơi.
- Nhà em ở cạnh nhà này
này….. Nhà bác anh đấy.
Cả đoạn đường còn lại thật là vui vẻ biết bao nhiêu. Vì hắn được
nói chuyện với một cô bé thật là đáng yêu biết
bao nhiêu. Mà nói chuyện cũng rất là hợp nữa.
Lần đầu tiên hắn nói chuyện với cô gái nào như
vậy cả.
Bọn con gái trước kia hắn gặp
chỉ được dăm câu thì hết chuyện. Còn Phương Anh thì hắn nói mãi chẳng hết chuyện. Và cô gái
cũng lắng nghe chăm chú. Có cả hai lên đoạn
đường trôi sao mà nhanh thế. Hắn muốn kéo dài
để mà nói chuyện được càng lâu càng tốt với cô
bé. Nhưng đã đến lúc xuống ga rồi.
Vẫn
muốn nói chuyện với nàng nên hắn cùng Phương Anh đi bộ về tận đầu làng. Ở đây cả hai chia tay.
Trước khi mỗi người đi mỗi ngả hắn nói với cô
bé:
- Phương Anh tối em có rảnh không
vậy.
- Có anh ạ. Về nhà có khi ngày thì rảnh
thôi. Chứ tối thì chẳng bao giờ em có chuyện gì cả.
Có chuyện gì không anh?
- À tối anh định sang em chơi mà. Nói chuyện em anh thấy hay
lắm. Nên muốn sang nhà chào cô chú rồi vào nhà
em cho biết nhà. Có tiếp anh không đấy. Hay là sợ
anh nào đấy biết hả cô bé.
Phương
Anh véo hắn một cái thật mạnh vì cái tội cứ dám
gọi nàng là cô bé. Ngay trên tàu mấy lần hắn đã bị nàng cảnh cáo rồi nhưng mà vẫn không
chừa.
- Không được gọi thế nữa nghe
không. Tối nay em ở nhà. Em rất vui nếu anh đến
nhà em chơi. Bố mẹ em mà biết anh đến chơi thì
cũng rất thích cho mà xem. Thế nhé. Tối nhớ đến
nhà em đấy. Em đợi. mải chơi mà không đến thì mai em đến tận nhà em gọi cho coi.
- Anh sẽ
đến mà. Yên tâm đi. Khoảng 7 rưỡi nhé. Thôi em
về đi. Anh cũng di về nhà đây.
- Vâng anh
về.
Phương Anh quay bước đi khuất
rồi hắn mới quay lại để đi về nhà mình. Về lần này
thực ra chẳng có việc gì quan trọng cho lắm. Làm cho hắn rất lấy làm tức giận. Cũng may là hôm nay
còn gặp cô bé Phương Anh thế nên đỡ đi phần
nào. Chỉ là một cái chuyện con con mà cũng phải
gọi hắn về.
Hắn đã phải nói là lần sau
không được vô cớ gọi về như vậy. Vì hắn có rất
nhiều việc. Bố mẹ hắn cũng ừ thôi. Nhưng hắn biết rằng chắc khó có khả năng ấy lắm. Vì họ rất
tự hào về thằng con này. Một buổi chiều trôi qua
thật vô nghĩa. Hắn chẳng làm được một việc gì cả.
Hắn còn phải ở nhà thêm hai hôm nữa mới đi
được. Cũng may là thứ bảy và chủ nhật. Nên hắn
cũng chẳng có buổ dạy thêm.
Cơm tối xong bất chợt bố mẹ hắn đề cập đến một vấn đề mà
thực tình hắn chưa hề để ý đến.
- Trường
này. Bố có chuyện này cần nói với con. Con cứ
nghe bố nói xong rồi hẳng nói lại nhớ.
Thế
là bố mẹ hắn cứ thao thao bất tuyệt mà nói.” Bố
thấy con cũng đã lớn rồi. 25 tuổi rồi còn đâu nữa. Bây giờ bố mẹ muốn con gặp mặt một cô gái. Con
xem có đồng ý không, Nếu được thì đề bố mẹ đặt
vấn đề với nhà họ. Con cũng biết cô bé này đấy.
Đó là con nhà chú An. Năm nay nó 18 rồi. Học hết
phổ thông đồng thời rất chăm chỉ.
Con đi suốt ngày lên bố mẹ muốn có người đỡ đần giúp đỡ. Vậy nên bố mẹ nói như vậy xem ý
kiến của con thế nào. Bố mẹ cũng không muốn
ép con mà muốn con làm theo sở thích. Con nghĩ
thế nào hả”:
Bất chợt bị đề cập đến
làm hắn chẳng biết phản ứng như thế nào cả. Bố
hắn thì cứ giục loạn lên. Không biết từ chối thế nào cho phải đây. Một ý nghĩ thoáng qua đầu
giúp hắn tháo gỡ khúc mắc này.
- Con thật
lòng mong bố mẹ đỡ vất vả. Nhưng mà con đã có
người yêu rồi bố ạ.
- Con có người yêu rồi.
Sao chẳng bao giờ thấy con nói gì hả. Thế nó là
người như thế nào vậy.
- Cô ấy năm nay 20 tuổi. Người xinh xắn đáng yêu. Tính cách cũng
rất tốt. Cô ấy đang học đại học trên Hà Nội.
Hắn đề cập ở đây là Phương Anh. Hắn phải có
người mà đưa ra để đối phó với ông già chứ lị. Bố
hắn nghe hắn nói rất tâng cô gái lên thì cũng gật
gù. Nhưng ông vẫn nói:
- Con lớn rồi. nên bố cũng tin con có con mắt nhìn người và cách
đánh giá người chính xác. Nhưng bố vẫn muốn
con đi gặp con nhà chú An. Có thế con mới so
sánh được chứ. Đến lúc đó thì tùy con quyết định.
Bây giờ đi luôn có được không con.
Tối nay hắn có hẹn với Phương Anh rồi còn đâu. Nên phải thoái thác mới được.
- Để mai đi
bố. Con còn cả hai ngày liền ở nhà cơ mà. Nên
nhiều thời gian lắm. Lát nữa con sang nhà bác cái.
Lâu lắm rồi con cũng chẳng sang đó vì không có
thời gian. Nên con muốn sang đó chơi. Bố có đi
với con không?
- Bố không đi đâu. Hôm nay mệt lắm bố chỉ muốn ở nhà thôi. Thế thì con đi đi
rồi về cho sớm. Mai sang nhà chú An cũng được
mà.
- Vâng con đi đây.
Hắn nói
xong liền đi ngay. Chẳng ở lại làm gì không lại bị
nói cái gì đó thì chết. Bây giờ vẫn còn khá sớm.
Mới có bảy giờ kém. Thế nên hắn đến nhà bác mình một lát. Nhà ông bác này cũng đã ăn cơm
xong rồi. Thấy hắn vào là mứng lắm. Cả mấy anh
em chỉ có mình hắn là học hành tấn tới nhất. Thế
nên trong họ ai cũng quý hắn. Đặc biệt là mấy anh
em ruột cùng bố hắn.
Bác hỏi han
hắn đủ chuyện. Hắn cũng trả lời qua loa cho ông hài lòng. Nói chuyện có ít mà đã thấy gần 8 giờ
rồi. Nên hắn đứng dậy bảo phải sang nhà mấy
thằng bạn cái. Ông bác cũng chẳng giữ hắn lại mà
hẹn mai sang chơi ông mời cơm. Hắn ra đến cổng
thì ông gọi lại bảo:
- Trường này cháu học Y
ra đúng không?
- Vâng ạ. Có gì không bác.
- Chẳng là chị Hoa đứa con lớn nhà bác.
Năm nay nó thi trường y của cháu. Nhưng mà có
nhiều chỗ học chưa chắc. Thế nên bác muốn nhờ
cháu giúp chị một chút có được không?
-
Cũng được bác ạ. Nhưng mà bác biết đấy cháu
dạo này đi làm trên Hà Nội nên chẳng mấy khi về làng đâu. Vì thế cháu sợ không có nhiều thời gian
cho chị ấy.
- Bác cũng biết là cháu rất bận.
Thế nên bác đang định cho chị ấy lên Hà Nội ôn
một tháng sau khi thi mà. Nên cháu cứ trên đó mà
bảo chị. Có được không cháu?
- Vâng được
bác ạ. Bác cứ đưa chị ấy lên còn cháu giúp gì được cho chị Hoa thì cháu sẽ giúp hết sức.
- Bác
cảm ơn cháu trước. Chăm sự nhờ cháu. Mai bác sẽ
sang nói với bố mẹ cháu về việc này. Cháu đi cẩn
thận nhớ.
- bác cứ vào nhà đi. Đây là làng
mình chứ xa lạ gì đâu mà. Mà ở làng mình cháu
quen hết cả mà. Nên sợ gì chứ.
Ông bác tiễn hắn ra tận cổng trước khi đóng cửa còn cầm tay
hắn mà bảo hắn giúp. Hắn cứ phải gật đầu thôi
vậy. Không thể nào từ chối được. Mà tiền chắc
chắn cũng chẳng được xu nào. Thế này thì
chết.
Hắn được Phương Anh chỉ dẫn nhà
cẩn thận lắm rồi. Nên tìm nhà cái là ra ngay. Đến trước cửa thì đang là 8 giờ kém có 5 phút. Hắn gọi
cửa. Từ trong nhà đã có tiếng thưa:
- Anh
Trường à. Đợi chút em ra ngay đây.
Hắn chẳng phải đợi một chút nào cả. Cửa được
mở ra luôn. Người ra mở chẳng ai khác mà là
Phương Anh. Nhưng hắn thấy lạ chút nữa chẳng nhận ra. Nàng đang mặc một cái áo cộc khá ngắn
và mỏng làm hiện ra mờ ảo thân hình đầy đặn của
em. Hắn di qua cổng còn Phương Anh đóng cửa
lại. mùi hương từ mái tóc của nàng phả vào mũi
làm hắn thấy thật là sảng khoái. BIết trong nhà
đang có người nhìn ra ngoài nên hắn chẳng dám nhìn mãi được.
Đành phải quay
người nhưng vẫn cố liên tưởng đến thân hình của
Hoa. Cô bé đóng cửa xong thì mời hắn vào nhà.
Trong nhà có tất cả gia đình Hoa. Nhà nàng đúng
là đột xuất ở vùng nông thôn, Vì có đúng hai
con.
Đành phải quay người nhưng vẫn cố liên tưởng đến thân hình của Hoa. Cô bé
đóng cửa xong thì mời hắn vào nhà. Trong nhà
có tất cả gia đình Hoa. Nhà nàng đúng là đột xuất
ở vùng nông thôn, Vì có đúng hai con.
Vào đến nhà Phương Anh giới thiệu tôi. Nhưng
hình như điều đó là thừa hay sao ý vì nhà em cũng biết tôi rồi. Còn tôi cũng biết qua bố mẹ em.
Vì đã biết nên cũng không đến nỗi ngượng
ngùng lắm để mà nói chuyện với bố mẹ Phương
Anh. Hai người cứ hỏi tôi về chuyện học hành và
làm việc trên Hà Nội. Họ còn nhờ tôi giúp đỡ
Phương Anh nữa chứ, tôi cứ ầm ừ cho qua chuyện đi.
Ở nhà chật vanh vanh thế
này muốn nói chuyện riêng với cô bé cũng khó.
Nên đành phải đi chỗ khác mới được. Nên xin
phép bố mẹ nàng rủ Phương Anh đi có chút
chuyện. Họ tin tưởng tôi tuyệt đối nên chẳng có
một chút nghi ngờ nào cả. Đồng ý ngay. Cô bé Phương Anh cũng chẳng phản đối. Tôi đứng dậy
đi thì em cũng đi theo.
Rời khỏi nhà
Phương Anh tôi đang nghĩ xem nên đi đến đâu
để mà nói chuyện cho nó yên tĩnh nhỉ. Nghĩ mãi
chẳng ra được. Phương Anh tiến lại gần đi song
song với tôi.
- Anh nghĩ gì mà lại im lặng thế hả?
- Anh đang nghĩ xem có chỗ nào yên
tĩnh không để nói chuyện với em. Nhưng mà
nghĩ mãi chẳng ra. Anh có nhiều truyện cần nói
với em.
- Tưởng gì hóa ra chuyện này. Anh
cứ đi theo em.
Phương Anh nói xong liền
nắm lấy tay hắn mà kéo đi. Em đưa hắn ra đình. Nơi này có một cái nhà nhưng hình như chẳng có
ai ở thì phải. Cửa khóa nhưng mà nàng lấy trong
người chìa khóa rồi mở cửa. Trước ánh mắt tò mò
và thắc mắc của tôi em đẩy tôi vào rồi khép cửa
lại.
- Anh thắc mắc tại sao em có thìa khóa ở
đây à.
- Ừ anh không hiểu tại sao em lại có chìa khóa của đình.
- Anh không biểt ông
em trông đình hay sao. Hôm nay em cùng ông ra
đây nên có cầm thìa khóa. Không ngờ lại có lúc
dùng đến.
Hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao.
Nên đưa mắt nhìn quanh quanh. ở dây có một bộ
bàn ghế và một cái giường. Hình như thi thoảng cũng có người ngủ lại hay sao đó.
- Ở đây
khi nào có hội làng khách ở xa về thì ngủ lại thôi.
Còn bình thường ra cũng chẳng có người đâu.
Anh ngồi xuống đi. Làm gì mà đứng mãi vậy
hả.
Tiếp theo