Tác giả: Lạc Hồng Bàng
Lời tác giả: Hãy lắng nghe câu chuyện của tôi, có thể đây là cơ hội còn lại tôi kể cho bạn nghe; kể từ đây, các anh hùng và mỹ nhân của tôi sẽ bắt đầu một huyền thoại võ lâm; một cuộc phiêu lưu đã thay đổi niềm tin, tương lai, và định mệnh của họ và của cả một dân tộc….
Hồi 1: Hồng Lầu
Nam Phương một cõi không lối về
Anh Hùng, Mỹ Nhân do đâu nên?
Trần gian
chung quy một cõi tình
Đời đời, viễn viễn ta yêu nhau.
Năm nghìn năm trước
đây, dãy đất Nam Phương xuất hiện một dân tộc.
Họ tự xưng là con cháu của Thần Nông, tôn Rồng
làm cha, Tiên làm mẹ, lập nước gọi là Văn Lang,
lấy họ là Hồng Bàng. Sau 18 đời vua Hùng
Vương, đất nước thay đổi quân chủ tôn họ Thục kế vị, rồi đến họ Triệu thay thế Thục. Chính cuộc
trong lúc hỗn loạn lại thêm mối dọa xâm lấn từ
miền Bắc dấy xuống khiến tình cảnh nước nhà
lúc đó điêu đứng, dẫn đến kết cục miền đất
phương Nam bị đô hộ bởi giặc Trung Quốc suốt
hơn một ngàn năm. Những tưởng định cuộc đã an bày, một kỳ tích đã xảy ra vào năm 542 Tây
Lịch, đó là cuộc khởi nghĩa của Lý Bí, người đã
dành lại quyền tự chủ của giặc ngoại xâm, và tự
xưng nước là Vạn Xuân. Triều đại của Lý Bí dù
không vĩnh tồn, nhưng đã xây dựng nền móng
cho những triều đại kế thừa sau đó….
Long Biên, một dãy đất phì nhiêu màu mỡ, với
bao danh lam thắng cảnh và là đất trăm hoa đua
nở. Cảnh vật tú lệ và sự ấm cúng tình người tại
đây đã khiến bao khách giang hồ ghé dừng chân
đều quyến luyến, và ngậm ngùi. Bấy giờ là đầu
mùa xuân, năm Kỷ Mùi (năm 539), đời nhà Lương Trung Quốc năm thứ ba mươi tám, tỉnh Bắc Ninh,
phường Nam Quế, trai gái du ngoạn rất đông.
Trong phường, phố xá đông đúc, và khu chợ nổi
tiếng nhất là chợ Đồng Xuân. Chợ này có tiếng
bán rượu nữ nhi hồng, và trạng nguyên gia ngon
nhất trong vùng. Ngoài ra, họ còn sản xuất món nem, chả ngon nhất nước.
Nằm trong
chợ Đồng Xuân, có một lầu gọi là Hồng Lầu. Gọi là
lầu, nhưng thực ra đó là một kỹ viện. Lầu này
danh tiếng khắp nước với những cô gái nhan sắc
mặn mà, sắc sảo, chiều khách thật khéo. Ai đã
từng vào đó, cứ như là mình đang lạc vào chốn thần tiên, dù là già trẻ lớn bé, không ai không
thỏa mãn với đam mê nhục dục của xác thịt. Tuy
vậy, vào được cửa của Hồng Lầu không phải
chuyện dễ, nếu không phải là những bực cự
phú, hoặc những bực vương tôn, tiền rừng bạc
biển, quyền quy tột bực, e khó có thể đi vào Hồng Lầu.
Trong lầu, có một cô gái tên là
Nguyễn Tố Quyên. Nàng ta có một nhan sắc chim
sa cá lặn, một vẻ đẹp hoàn mỹ, thanh tao thoát
tục, không một bức họa nào có thể diễn tả nổi cái
đẹp ấy. Từng nghe ngày xưa Tây Thi là một mỹ
nữ đẹp nhất cõi trần gian, chỉ vì một nụ cười, hoặc một cái ôm ngực của nàng có thể nghiên
đảo thành trì, dẫn đến chung cuộc Ngô Vương
Phù Sai mất nước thì Tố Quyên ngày nay e cũng
chẳng kém nàng Tây Thi đó là bao. Cũng chỉ để
được nàng vui lòng tiếp xúc, đã biết bao người
tán gia bại sản, đánh nhau chết sống. Tuy là có hơi khoe khoang, nhưng sự thật rành rành ở đó.
Đệ nhất cự phú là Nam Cung Sơn, cũng vì một
đêm phu thê với nàng, mà tiêu tan tài sản, để rồi
cuối cùng trắng tay và tự tử. Trại chủ Hắc Thủy
trại cũng vì một chung rượu của nàng mà hôm
sau đó đã giải tán thuộc hạ, phong kiếm quy ẩn. Quân Tử Kiếm Trần Đại Chung vì một canh giờ
ngồi nghe nàng đờn, mà vài ngày sau đó, bị một
bọn sát thủ ám sát, khiến đầu một nơi, mình một
nẻo. Sự thật ra sao, không một ai biết, nhưng
người ta đồn, nàng tuy đẹp, nhưng có số sát tinh,
âu ứng nghiệm với câu tục ngữ của tiền nhân, ‘hồng nhan họa thủy’.
Nhưng dù đó
là thật, vẫn có bao nhiêu anh hùng hào kiệt,
vương tôn quí tộc vẫn đến với nàng. Và cũng vì
tánh khí ngang tàng, bất khuất không biết chết là
gì nên họ vẫn tiến thân tới. Ai cũng nghĩ là mình
có số hơn người, không có gì hại họ được. Điển hình như tối nay, một vị khách đến Hồng Lầu là
một đại phú có tiếng trong vùng cũng như nổi
danh khắp nước. Hắn là Tây Môn Lộc. Không ai
biết xuất xứ hắn từ đâu đến, chỉ biết rằng, hắn
nhờ buôn bán gỗ rừng mà làm giàu. Hắn chỉ hơn
ba mươi tuổi mà gia tài hắn không thua kém với những bực cự phú nào trong nước, thậm chí có
thể ví tả ngoại trừ cái kho tiền kim của triều đình
đem so với gia tài hắn một mười một bảy thì đủ
biết sự giàu sang của hắn là bao rồi.
Đã giàu dĩ nhiên được ăn ngon, mặc đẹp. Và
tiến xa hơn nữa, khi đã thỏa mãn với miếng ăn, áo mặc tất nhiên là nghĩ tới ấm cặc. Dù Tây Môn
Lộc đã có ba vợ, bốn thiếp, và sáu người tỳ nữ
hầu hạ hắn, nhưng hắn vẫn không thỏa mãn.
Đàn ông nào không thèm của lạ, vả lại người xưa
chấp nhận chủ thuyết ‘Gái phải chính chuyên, còn
Trai có thể tam thê, tứ thiếp là chuyện thường’. Âu vì hồi xa xưa, người đàn ông được gọi là
trung tâm của vũ trụ, nên họ cho phép đặt luât lệ
đó là điều hiên nhiên. Vả lại, chiến tranh, giặc giã
khắp nơi, khiến đàn ông chết trận vô số kể, vì
vậy, trai ít gái nhiều, nên để cân bằng, người đàn
ông được cưới nhiều vợ xem ra cũng hợp tình, hợp lý.
Trở lại câu chuyện Tây Môn
Lộc, hôm nay, hắn đến Hồng Lầu dĩ nhiên chỉ với
một mục đích là để ân ái với cô Nguyễn Tố Quyên,
đệ nhất kỹ nữ trong nước. Tướng tá Tây Môn Lộc
quả xứng đáng là một bậc hảo hán đại trượng
phu. Hắn mặt điền, mắt to, mày rậm, cơ thể đồ sộ, rắn chắc. Có thể nói, nhìn hắn, ai cũng nể vì
những hột kim cương chiếu sáng đươm trên áo
hắn, và sợ, vì nắm đấm của hắn to như búa khả
dĩ có thể đập chết người như chơi. Dĩ nhiên với
một người vừa giàu, vừa lực lưỡng như vậy, có
ai dại gì mà chọc vào.
Tây Môn Lộc ngang nhiên bước vào cửa ra vẻ cử chỉ của một
người huênh hoang. Đó cũng là một lẽ thường
của những người giàu có, tự ỷ mình giàu nên
kiêu căng, đi đâu cũng ưỡn ngực ra phía trước,
hoặc cũng có lẽ trái lại, vì họ muốn cho người ta
biết mình giàu có nên ra vẻ đi nghênh ngang.
Chủ lầu là một vị nương tử
trạc chừng tứ tuần, dáng người thước tha, môi
son má đỏ, tuy không còn nét đẹp trẻ trung
nhưng rất xinh đẹp, duyên dáng. Hồi hai mươi
năm trước, bà ta cũng là một kỷ nữ nổi tiếng
trong nước, thậm chí cho đến bây giờ, vẫn có nhiều người say mê được sánh đôi bên người
thiếu phụ vừa đẹp vừa giàu có này. Nhưng xót
thay, gai nào chẳng nhọn, lòng đàn bà nào chẳng
độc, và nhất là với một người đàn bà đã dày dạn
sóng gió, không một ai có thể ở bên bà thời gian
lâu. Tất cả đàn ông sau khi gần gũi bà ta chưa tới ba tháng, ai cũng xụi lơ, dương vật vĩnh viễn
không còn nhóc đầu dậy nổi.Nhưng đó là quá
khứ rồi, người đàn bà nay đã lớn tuổi, không còn
đam mê với nhục dục của xác thịt nửa mà chỉ mê
kim lượng. Và cũng nhờ có những người như
mụ, nên những người trong chợ mới sống được an cư nhờ vào sự chi tiêu khổng lồ hàng ngày
của mụ nói riêng và của Hồng Lầu nói chung.
Thấy có khách quý đến, bà ta nghiêng
mình lễ phép chào đón:
- Tư Đồ Xuân xin
tham kiến Tây Môn Lộc đại nhân.
Tây
Môn Lộc gật đầu, hai tay ôm quyền nói xã giao:
- Tư Đồ má má chớ đã lễ, Lộc mỗ đây
không thích những nghi lễ dư thừa của bọn nho
văn ấy đâu.
Tư Đồ Xuân mỉm cười,
nhẹ nhàng đến bên Tây Môn Lộc, tay vòng tay,
người thiếu phụ ân cần dẫn Tây Môn Lộc vào
phòng khách, vừa đi bà vừa nói:
- Người đã đến là khách, thì má má này phải đón chào cho
phải đạo làm chủ ấy thôi. Nay lễ phép đã xong,
mình đã là người một nhà, chúng ta vào phòng
khách, vừa uống trà vừa nói chuyện nhé.
Vừa ngồi xuống, gia nhân đã vội bưng ra
một lò lửa hồng, làm ấm áp cả căn phòng. Gã nô bộc khéo léo châm nước vào phích, đặt lên lò, rồi
khép nép lui xuống. Cử chỉ nhanh nhẹn, khéo léo
có lề lối ấy tưởng chỉ có trong hoàng cung mà
thôi. Trong căn phòng, chỉ còn lại Tư Đồ Xuân và
Tây Môn Lộc ngồi đối diện nhau thôi. Tây Môn Lộc
nhíu mày hỏi:
- Đây là một kỹ viện ư? Chẳng lẽ kỷ viện danh tiếng nhất nước lại chẳng kiếm ra
một con kỹ nữ nào ra hầu hạ bổn đại gia ư?
Tư Đồ Xuân che miệng, bật tiếng cười
khúc khích. Tiếng cười tuy nhỏ, nhưng thanh
tao, dâm dật.
- Bà cười cái gì?
Tư Đồ Xuân ngừng cười rồi nhỏ nhẹ đáp:
- Tiện thiếp cười vì chê đại gia nhìn không khéo
léo. Chẳng lẽ người trước mắt ngài không phải là
một con kỹ nữ ấy ư?
- Bà ư?
Tư
Đồ Xuân gật đầu cười nói:
- Má má cũng là
xuất thân từ kỷ nữ ấy thôi. Chẳng lẽ ngài chê tiện
thiếp già nua không xứng đáng phục vụ ngài ấy ư?
- Xuân má má, bà giở trò gì vậy? Bà
muốn bao nhiêu thì cứ kêu giá, tại làm sao lại trêu
đùa tại hạ quá quắt như thế!
Xuân
nương miệng vẫn nở một nụ cười, nàng thẩy cho
Tây Môn Lộc một cái nhìn đắm đuối, rồi mới từ tốn
nói:
- Xuân nương nào có dám trêu trò với Tây Môn đại gia, chẳng qua nghi thức đón khách
của đệ nhất kỹ viện dĩ nhiên khác với những kỷ
viện mà Tây Môn đại gia từng đi qua. Ngài cứ bình
tĩnh mà xem sự phục phụ khách hàng của chúng
tôi, ngài nhé!
Rồi Tư Đồ Xuân móc
trong túi ra những viên thuốc được vo tròn, xanh xanh đỏ đỏ bỏ vào trong ấm nước sôi rồi quậy
đều. Màu nước đang trong suốt trở nên đen như
tàu mực đen. Một mùi thơm phưng phức lan toả
khắp căn phòng. Được độ chừng nửa cây nhang,
Xuân Nương với lấy một lọ ngọc để trên bàn đổ
một ít lá trà vô trong ấm rồi nhấc xuống đổ vô chén nước, rồi nâng lên mời Tây Môn Lộc. Tây
Môn Lộc, trợn tròn ánh mắt, cầm lấy chén trà, rồi
bỏ xuống bàn hỏi:
- Có hai chuyện ta cần
hỏi trước khi ta uống chung trà này. Một là bà đã
bỏ những thứ thuốc gì vô trong chén trà? Hai là
tiền cọc là bao nhiêu? Bà hãy nói ra, còn không xin thứ lỗi Tây Môn Lộc này đành cáo từ.
Xuân nương nâng ly rượu nữ nhi hồng
lên uống cạn, rồi chậm rãi đáp:
- Đã đến lúc
tiểu thiếp xin nói đến nghi thức giao tiếp của kỹ
viện này rồi. Đại nhân, chén trà này tiện thiếp đã
bỏ vào một số loại thuốc độc và…
- Thuốc độc???
Tóc tai Tây Môn Lộc dựng
đứng lên khi nghe tới chữ ‘độc’.
Tư
Đồ Xuân vẫn bình thản nói tiếp:
- Phải bảy vị
thuốc độc, Đoạn Trường Thảo, Hắc Cốt Xương,
Bạch Xà Dãi, Hỏa Nhện Độc, Thất Bộ Hoàn, Vạn
Độc Ngân, và Âm Dương Hòa Hộp Tán. Những thứ thuốc này không phải một sớm một chiều mà
kiếm được, và tiện thiếp đã phải 7 lần lửa, 7 lần
phơi mới chế thành đơn dược. Nước suối được
lấy từ đỉnh núi Thiên Sơn, nơi không người lui tới
rất thuần khiết và lọc sạch. Bảy chất độc chế vào
trong chung trà này, độc công độc, tan lẫn ra, không gây hai người. Hơn nữa, sáu vị dược độc
đầu được hòa chế để trợ tăng dược lực của chất
độc thứ bảy, Âm Dương Hoà Hợp Tán , biến
chung trà này thành một thứ nước kích dâm tột
cùng cho nam giới nhưng lại không gây độc hại
cho cơ thể. Hơn nữa, những lá trà Long Tĩnh tiện thiếp bỏ vào đã pha lẫn với Hà Thủ Ô, Nhân Sâm
thành hình, Thiên niên linh chi thảo, và Huyết yến.
Thiết tưởng trong nhân gian này, chén trà của
thiếp có thể nói là đệ nhất vô song.
Tây Môn Lộc nghe xong, khoái chí toan cầm lấy
chén trà uống ngay. Nhưng Tư Đồ Xuân đã dơ tay cản lại và nói:
- Đại nhân hãy khoan để
tiện thiếp nói hết những cái hay của chung trà
này để ngài uống mà hoàn toàn hài lòng với chén
trà này. Như thiếp đã nói hồi nãy, chung trà này
do chứa rất nhiều dược lực, nên sau khi ngài
uống, chỉ trong vòng tàn nửa cây nhang, chất thuốc sẽ thấm vào sâu trong ngũ tạng lục phủ của
ngài. Chất thuốc sẽ dồn hết sinh lực ngài xuống
dương vật, nên dù ngài có là một lão già phế
nhân, nó vẫn có thể làm dương vật ngài sống lại.
Chất thuốc sẽ kéo dài 3 ngày 3 đêm, đại nhân sẽ
không bao giờ mệt mỏi, suy lực, mất hứng. Của quý ngài sẽ luôn luôn thẳng cứng, và dịch tinh
của ngài sẽ không bao giờ ra trong thời gian này.
Và chỉ có thế nó mới giúp ngài hưởng thụ được
cái giá ngài phải trả.
Tư Đồ Xuân vừa
dứt lời thì Tây Môn Lộc đã vội bưng chén thuốc
uống liền; Tư Đồ Xuân đợi hắn uống xong, bà chậm rãi nói tiếp:
- Khi ngài đã uống qua
chung trà ngài coi như chào mừng đại nhân đã
rời khỏi cõi hồng trần. Nơi đây, sẽ không còn
buồn phiền lo âu nữa mà chỉ là một màu sắc
hương thơm của nhục dục mà thôi. Ngài sẽ bước
qua 3 cửa ải, và ngài sẽ được ái ân với tất cả những kỹ nữ trong Hồng Lầu này, bao gồm cả
tôi. Hay chính xác hơn, ải đầu của ngài là phải
giao phối với tôi, vì chỉ có tôi và Tố Quyên mới đủ
sức giải toả sức thuốc trong người ngài. Tại nơi
đây, tôi sẽ làm dịu lại sức thuốc ấy, và tại ải cuối,
Tố Quyên sẽ là của ngài. Nàng ta sẽ làm ngài hưởng thụ tất cả khoái lạc mà cả đời này ngài
không quên. Trong suốt chặng đường này, ngoại
trừ tôi và Tố Quyên là người có đủ âm tính và kỹ
thuật, để giải trừ chất thuốc, còn những cô gái
khác, họ chỉ có thể làm cho ngài thoải mái, sung
sướng rất nhiều, nhưng những người con gái này sẽ không làm ngài xuất tinh, mà trái lại chính
ngài sẽ hút đi những âm tinh trong người họ mà
bổ sung cho ngài. Tiện thiếp nói đã nhiều, bây giờ
dược lực của chén trà đã thấm sâu vào người
ngài rồi, chúng ta hãy hưởng thụ đêm khoái lạc
này nhé chàng!
Nói tới ấy Tư Đồ Xuân Nương dịu dàng cất ngót sen đến bên Tây
Môn Lộc. Bước đi nàng uyển chuyển, một mùi
thơm trầm ngát của hương sen ngát tỏa vào mũi
Tây Môn Lộc. Hắn bấy giờ mặt mày đỏ rần, môi
khô khan, mắt nhắm nghiền, hai tay nắm lấy đùi,
cả người run bần bật chứng tỏ sức thuốc đã bộc phát. Chỉ giây lát, Xuân Nương đã đến bên gã.
Chiếc áo xiêm khoác ngoài của nàng từ từ hé mở
để lộ làn da thịt trắng ngọc của người thiếu phụ
vẫn còn sắc nước nghiêng trời này, và tấm xiêm y
ấy đã rớt xuống. Cơ thể lồ lộ xuân sắc tươi mát
của Xuân Nương trước và bây giờ vẫn đẫy đà, vẫn lả lơi, quyến rũ những bầy ong bướm bay
đến. Nàng vòng hai tay qua sau ót Tây Môn Lộc,
kéo sát khuôn mặt hắn vào lòng ngực nàng.
Xuân Nương nhỏ nhẹ rót vào tai Tây Môn
Lộc:
- Hãy thả lỏng bản thân ngài, Tây Môn
đại gia, dương khí ngài đã bị kích thích tột độ rồi. Hãy để tôi giải thoát cho ngài.
Tây
Môn Lộc gầm lên một tiếng, hằn vùng đứng dậy,
xé toan cẩm bào trên người hắn ra để lộ những
bắp thịt cuồn cuộn của một võ sĩ. Hắn chồm tới,
ôn hôn thắm thiết Tư Đồ Xuân. Đôi môi đam mê
của hắn ra khắp nơi trên cơ thể lả lơi của Xuân Nương. Hắn bồng Xuân Nương nằm lên bàn, rồi
tuột quần xuống, chìa ra con cu dài thòn lòn năm
tấc gang tay của hắn, thọc vào âm đạo của Xuân
Nương mà thụt lia lịa. Như đã biết trước, Xuân
Nương bật lên tiếng cười đắc ý, hai chân nàng
quặp vào hai hông của Tây Môn Lộc, cửa âm đạo khép sát lại, khiến dương vật của Tây Môn Lộc
khó lòng tiến sâu vào trong. Đôi bàn tay Xuân
Nương điểm vào hai huyệt đạo Thiên Môn và Cẩm
Châu của gã, rồi bấm mạnh vào ấy. Lập tức, Tây
Môn Lộc cảm thấy toàn bộ mạch máu trong người
gã căng lên, và dồn xuống vùng hạ bộ, một cảm giác phấn chấn, kích thích mạnh dục vọng vào
tận tủy xương của gã. Cây dương vật của hắn
phình to ra, và rắn chắc hẳn lên, dù bị hai cửa âm
đạo khép sát lại làm chậm đi bước tiến của
dương vật hắn trong lồn Xuân Nương, nhưng
thú tính của hắn đã làm hắn có thêm sinh lực. Hắn dùn sức thật mạnh thúc vào âm đạo Xuân Nương.
Mỗi cái nắc của hắn tạo nên một tiếng rầm rầm
trong lồn Xuân Nương. Cu hắn làm giãn hai màng
da thịt sát chịt ấy, và thọc thật sâu đến tận tử cung
của người dâm nữ này.
Tư Đồ Xuân
má ửng hồng, mồ hôi nhãy nhệ tuôn trào ra từ những kẻ lông, làm da thịt nàng bóng mượt như
đã được sơn thêm một lớp dầu mỡ. Tuy thế, Xuân
Nương không phải là một người dễ khuất phục.
Nàng là má má của Hồng Lầu, đệ nhất kỹ viện
trong nước thì đủ hiểu kỹ thuật ái ân của nàng rất
cao siêu, nếu không nói là đệ nhất thiên hạ. Sức chịu đựng của nàng rất bền bỉ. Mặc Tây Môn Lộc
hung hăng cỡ nào, mỗi lần hắn tông mạnh vào
rồi rút ra để đâm nữa, thì Xuân Nương lại quặp
mạnh vào hông Tây Môn Lộc, cửa lồn nàng lại
khép sát, và dính chặt làm Tây Môn Lộc rất hao
sức để tiến vào sâu tử cung nàng. Tuy đây là một sự tranh đấu, đòi hỏi tiêu hao nhiều sức lực,
nhưng nó đem lại rất nhiều khoái cảm cho cả hai
bên. Dương vật và âm vật không phải đúc tạo
bằng sắt thép mà lamø bằng da thịt, bằng những
mạch máu trong người chứa đựng dục vọng của
người nam và người nữ. Dĩ nhiên khi cọ sát, cái cảm giác dâng dâng, đam mê, khoái lạc là một
điều cần có khi ân ái.
Cơ thể của Xuân
Nương được cấu tạo rất đặc biệt. Nàng không
xuất dâm thủy tràn ngập ra ngoài như những cô
gái khác khi khoái lạc. Xuân Nương thải ra rất ít
dâm thủy, và chỉ đủ để làm thấm ướt vùng âm mang, để dương vật ra vô không bị rát. Tuy dâm
thủy nàng ra ít, nhưng nó lại rất đặc và dính dính
tựa như những miếng mỡ hơn là tinh dịch. Tài
tình hơn nữa, Xuân Nương có thể điều khiển hai
màng da trong của âm đạo khiến nó có thể rung
lên bần bật như lúc người phụ nữ sắp xuất tinh vậy. Chính vì có những tài lạ lùng như vậy, nên
không người đàn ông nào có thể sống sót sau
vài tháng ái ân với nàng. Họ bị nàng khéo léo
chinh phục và nằm liệt giường bất lực.
Trở lại lúc Tây Môn Lộc đang giao cấu với Xuân
Nương. Dù bị kích thích tột cùng bởi những tài lạ của Xuân Nương, nhưng nhờ sư trợ giúp của
dược lực, khiến Tây Môn Lộc chịu đựng rất lâu.
Đã có nhiều lần, Xuân Nương dở độc chiêu, ép sát
hai màng thịt âm, khiến dâm thủy dính chặt vào
nhau, như một tấm màn trinh của người con gái,
và hai mang lồn giật lia lịa khiến cho hắn cảm giác nàng đã ra, biểu lộ sự thoã mãn chinh phục trong
lòng hắn, và cu hắn đã rung bần bật, tính nhả khí
trong lồn Xuân Nương. Nhưng, dược lực quả
thật lời hại, nó khiến những tĩnh mạch ở dương
vật bế khí, làm hắn muốn xuất cũng không được,
Hơn nữa, dục vọng trong hắn vẫn luôn dâng trào, quả như Xuân Nương đã nói khi nãy, hắn hoàn
toàn không bị mệt, không xuất tinh, và cơn mê
da thịt vẫn luôn có. Hắn thích chí, và càng nắc
mạnh vào sâu trong lồn Xuân Nương. Tư Đồ
Xuân cũng chẳng thuộc loại non nớt trong
chuyện phòng the. Nàng thở dài, rồi cửa lồn nàng chợt thả lõng. Những tưởng nàng đã ra, nhưng
không, nàng chỉ thở dài đó thôi, rồi mắt liêm diêm
tận hưởng khoái lạc. Không phải Xuân Nương là
một con người không biết khoái lạc là chi, nhưng
vì nàng quá biết lấy nó nên có thể nói sự đòi hỏi
lấy nó của nàng như là vô tận. Nàng chưa bao giờ mệt trong chuyện lên giường. Mặc con thú
điên đang hăm he tấn công tới táp trong lồn
nàng, nàng để mặt nó, nàng dụ cho nó hăng say,
dụ cho nó mệt, mà nàng chẳng hề phí sức. Nàng
tiếp nhận những cú thọc mạnh bạo ấy như gió
thoảng bay qua người. Nàng nằm đó chờ đợi.
Quả nhiên, một lát sau, Tây Môn
Lộc dù đã uống thuốc, mặc dù hắn vẫn còn hăng
máu, nhưng tay chân hắn đã mỏi mệt do lao lực
quá độ, hắn thở rống và nằm lên bờ ngực tương
mát, căng tròn của Xuân Nương và chỉ lay động
phần eo để con cặc thúc vào những cú nắc gần nhưng tạo nên sự cọ chạm mạnh ở đầu dương
vật và tử cung của Xuân Nương. Rồi hơn hai giờ
sau đó, khi Tây Môn Lộc đã kiệt sức, không còn di
động được nữa dù rằng máu kích thích vẫn còn
đó, hắn chỉ đành nằm yên một đống trên người
Xuân Nương. Bấy giờ Xuân Nương mới ra tay trị con quái thú này.
Nàng kéo Tây Môn
Lộc xuống đất, để hắn nằm dài xuống sàn nhà,
Xuân Nương ngồi lên giữa hai đùi của hắn, kề sát
mu lồn với cây dương vật đang chỉa cờ thẳng
băng ấy. Rồi, Xuân Nương từ từ ngồi xổm
xuống, lưng nàng thẳng băng, sức lực dồn xuống hai chân và cửa lồn nàng từ từ tiếp nhận
của quý của Tây Môn Lộc vào sâu trong âm đạo
nàng. Thần sắc Xuân Nương trở nên nghiêm
trang hẳn ra, má nàng đã đỏ ửng, đôi môi mím
chặt, và hai núm tuyết lê của nàng đã co nhúm lại
và chỉa nhọn. Rồi nàng hít một hơi thở thật sâu và nàng rập người xuống, làm con cuTây Môn Lộc
xuyên thẳng vào lồn nàng và đụng tử cung. Rồi,
Xuân Nương đặt hai tay lên trên ngực Tây Môn
Lộc và nàng lắc lư thật mạnh. Tư thế này đã giúp
Xuân Nương thành danh trong phút giây sinh tử
để chinh phục người đàn ông. Nàng có hai lợi điểm khi thực hiên chiêu cởi ngựa này. Một là làm
cho người đàn ông có thể chiêm ngưỡng sắc đẹp
mỹ miều của Xuân Nương, và cơ thể nhục dục
đầy sức quyến rũ của nàng. Hai là nàng có thể
chủ động điều khiển tốc độ của cuộc ái ân. Tư thế
cưỡi ngựa thì người còn gái nào cũng làm được, nhưng để trở thành điêu luyện và buộc người
đàn ông dù cứng cựa tới đâu cũng phải xếp giáp
thì Xuân Nương là người đàn bà duy nhất có thể
làm được.