Sáng hôm
sau, Youtube phát tán với tốc độ chóng mặt một
đoạn video clip quay bằng điện thoại, khá mờ
nhạt, nhưng khá rõ hình dáng của một cặp đôi
làm tình trên ban công khách sạn 5 sao lớn nhất Sài Gòn, chỉ có ở những câu truyện sex. Khi công
an vào cuộc, thì quản lý khách sạn đã cung cấp
tên của hai khách Hong Kong vừa bay về nước
ngay sáng hôm sau. Đó dĩ nhiên là nhờ mối quan
hệ của Sơn tác động. Vì một kỷ niệm đáng nhớ
của hai vợ chồng, mọi việc đều đáng giá.
Tiệc Tân gia
Sau đó 1 năm, vợ chồng Lan
Chi – Hồng Sơn chuyển ra một ngôi biệt thự tại
Quận 2. Ngôi biệt thự có diện tích khá lớn, gần
700m2, phía trước là thảm cỏ xanh, vườn hoa
lan nhỏ, một căn chòi mái ngói trên thảm cỏ đủ
chỗ cho 6 người ngồi, phía sau có hồ bơi biệt lập dài 20m. Lan Chi rất hài lòng về ngôi nhà. Đối với
nàng đó là một thế giới riêng của hai vợ chồng,
một thế giới hoàn toàn tự do không có sự gò
bó.
1 tuần sau khi dọn nhà, Hồng Sơn nói
với vợ mình sẽ tổ chức tân gia, mời bạn bè cơ
quan chồng và anh em hội tennis tới chơi. Hai vợ chồng đồng ý và thống nhất ngày Chủ Nhật tới sẽ
tổ chức BBQ ngoài trời quanh khu vực hồ bơi,
khách mời được khuyến khích mang theo đồ
bơi.
Anh muốn em thật đẹp, thật vui trong
ngày hôm đó – Hồng Sơn nhìn sâu vào mắt nàng
và nói. Giọng anh hơi rung rung.
Em lúc nào chẳng đẹp.. Hi hi – Lan Chi khúc khích cười
trong vòng tay chồng.
Haizz.. anh biết chứ.
Nhưng anh muốn em cảm thấy tự do, thoải mái,
không vì hôn nhân của mình mà ràng buộc – Sơn
ngừng một chút, mắt nhìn vợ với tất cả yêu
thương.
Lan Chi tròn mắt nhìn chồng, đang suy nghĩ về ý tứ trong câu nói của chồng.
Anh ý thức được rằng anh đang sở hữu một món
quà hoàn mỹ của thượng đế, anh không thể vì
chút ích kỷ của mình mà ngăn cản em bay xa ra
thế giới bên ngoài. Nhưng em yên tâm, dù em bay
đến đâu, anh vẫn luôn bên em – Sơn hít một hơi sâu, chàng nói thật nhanh như có chuẩn bị
trước.
Lan Chi vẫn hướng ánh mắt trân trối
nhìn chồng, ánh mắt của nàng chuyển từ mắt này
sang mắt kia của chồng, như tìm kiếm hết ý nghĩa
câu nói của chồng. Nàng không phải không hiểu,
nhưng nàng không ngờ Sơn có thể thông suốt được tâm nguyện nàng chôn kín bao lâu. Suốt
một năm qua, từ sau đêm tân hôn, hai vợ chồng
quay lại sinh hoạt bình thường, cũng không nhắc
đến chuyện của đêm hôm đó. Thể hiện bên ngoài,
Sơn không kém hơn bất cứ người chồng hoàn
hảo nào, về thu nhập, về ân cần chăm sóc vợ, về sức khỏe chăn gối. Lan Chi nhận thức mình đang
được tắm trong ánh nắng hạnh phúc, nhưng ánh
nắng chỉ phủ xuống khi có mặt Sơn bên cạnh, khi
vắng mặt anh mây đen lại kéo về lạnh lẽo âm u
trong cõi lòng Lan Chi.
Đối với Hồng Sơn, từ
sau đêm tân hôn, anh đã tránh suy nghĩ đến những gì xảy ra. Anh luôn cố gắng bình thường,
như bao người chồng khác. Nhưng mỗi khi hai
vợ chồng gần nhau, anh lo lắng khi nhận ra rằng
Lan Chi không thật sự sung sướng như nàng cố
gắng biểu hiện bên ngoài. Nàng vẫn đạt cao trào,
nàng vẫn co thắt như muốn dìm chết dương vật anh mỗi khi nàng cực khoái. Nhưng chưa bao
giờ nàng có lại sự hưng phấn như đêm hai vợ
chồng làm tình ngoài ban công. Anh lên mạng tìm
hiểu về thái độ tình dục phụ nữ, anh cũng không
ngờ có lúc mình phải đọc những thứ này, trước
đây anh luôn tự tin rằng trình độ của mình có thể viết sách được. Anh đọc rất nhiều, để liên kết
những biểu hiện và sự kiện trong câu chuyện vợ
kể, để đi đến kết luận anh không thể đáp ứng đủ
nhu cầu tình dục của vợ. Anh có thể thõa mãn
những nhu cầu thể xác, nhưng anh còn xa mới
đáp ứng đủ đòi hỏi về thõa mãn tinh thần của Lan Chi. Mỗi sáng, Sơn đi làm trễ hơn vợ, nhưng chưa
bao giờ anh ngủ nướng để bỏ qua giây phút
ngắm vợ thay quần áo, nó như một ly cà phê cực
mạnh giúp anh sảng khoái mỗi ngày. Sơn nằm
trên giường nhìn vợ thay quần áo đi làm, nhìn cơ
thể hoàn mỹ của nàng, cơ thể của nàng ngày càng đẹp hơn. Anh không dám nghĩ đến cảm
giác chia sẻ thân thể này với bất cứ một người
đàn ông nào khác.
Mọi việc cứ diễn ra đều
đều như thế trong suốt một năm, Sơn từ từ nhận
ra Lan Chi đang mất dần sức sống, nàng vẫn tươi
khỏe, vẫn làm việc, nhưng nàng như đánh mất đi điều gì đó, điều gì rất quan trọng đối với nàng.
Sơn biết phần trách nhiệm này thuộc về mình, anh
phải trả lại cho Lan Chi, trả lại cho tạo hóa một
người đàn bà hoàn mỹ trước đây. Để làm được
điều này anh phải vượt qua chính bản thân
mình.
Hồng Sơn hôn lên trán vợ rồi quay lưng đi vào Garage chuẩn bị lấy xe đi làm. Khi anh
vừa đến ngạch cửa, thì tiếng Lan Chi vang nhẹ
sau lưng anh:
Em cảm ơn anh.
Sơn
đứng chững lại, hai vai anh hơi rung, nhưng mím
môi kiên quyết đi tiếp. Anh biết anh không còn
đường quay lại. Anh đã mở cửa cho nàng bay cao, khi quen với sự tự do trên bầu trời, liệu nàng
có còn nhớ đến cái ***g chật chội này. Anh
không biết mình làm đúng hay sai.
Sáng
nay khi tiễn chồng đi làm, nghe những lời nói của
Sơn, tim Lan Chi đập thật mạnh và nhanh, lâu lắm
rồi tim nàng không nhảy lên với nhịp độ đó. Sáng thứ Bảy, theo kế hoạch nàng sẽ đi chợ tại Metro
An Phú để chuẩn bị cho bữa sáng Chủ Nhật tân
gia. Nhưng đã 10h00 nàng vẫn ngồi bần thần
bên ô cửa sổ, tâm trí nàng ngổn ngang, lo lắng,
hồi hộp và cả sợ hãi. Nàng ý thức được đây là cơ
hội của mình, nếu nàng không vượt qua được, thì vĩnh viễn phải chấp nhận chôn kín những
ham muốn tiềm ẩn của mình.
Chợt chuông
điện thoại bàn réo lên, Lan Chi giật mình trở về
hiện tại. Nàng đứng lên, nhấc điện thoại trong
phòng bếp.
Alô
Chi hả, tao nè –
Giọng Thuyên vang lên bên kia – Đi uống café không nhỏ.
Không – Chi trả lời theo phản
xạ, nàng không còn tâm trí cho giải trí.
Uh,
nhỏ này chán ngắt, sau đừng rủ bà nhé. Bye ah –
Thuyên giận dỗi.
Vừa đặt tai nghe xuống
mắt Chi chợt sáng lên, nàng bấm gọi lại số di động
của Thuyên, sau 5 tiếng reng, giọng Thuyên dài thượt bên kia vang lên:
Gì nữa, đã nói là
không uống café mà.
Ở đâu? – Lan Chi
không đủ kiên nhẫn dài dòng.
Haizz, rồi 41
Hồ Xuân Hương, tới liền ah.
OK – Lan Chi
cúp máy.
Quán Café 41 Hồ Xuân Hương là
quán quen của cả nhóm, nó không hoành tráng, không sang trọng, nhưng có một điểm mà cả
nhóm đều thích là nó rất yên tĩnh. Không gian
yên tĩnh rất thích hợp cho những người thích nói
nhiều.
Chiếc taxi dừng lại êm ái trước cửa
quán, Lan Chi bước xuống. Hôm nay nàng ăn mặc
rất kín đáo nhưng vẫn không thiếu nét gợi cảm, những chiếc quần nàng ưa thích đều bảo đảm
phải khoe được đường nét căng tròn của cặp
mông, những chiếc áo nàng thích thường không
ngoài những chất liệu mỏng tang, có thể cho
người đối diện thấy được áo lót nịt nữa ngực và
đường hai bầu vun tròn sức sống phía trên. Lan Chi bước vào quán, tay tháo mắt kính, khẽ gật
đầu cảm ơn anh nhân viên mở cửa cho nàng,
nàng đi thẳng về 1 góc quen thuộc của quán.
Thuyên đã ngồi đó, hai tay chống cằm, mắt không
thèm liếc lên, ra vẻ đây chảnh chọe.
Sorry
tao tới trễ chút – Lan Chi cười nhẹ, nói.
Không sa-ri sa-riết gì hết, đây đợi đến đói rồi, trả
tiền ăn mau.
Rồi, được rồi, đây lo hết, được
chưa – Lan Chi ậm ừ cho qua.
Ừm, nể tình
mày mau mắn. Có chuyện gì nói? – Thuyên nói
chuyện như bề trên.
Mày rủ tao uống café
mà, tao đâu có chuyện gì?
Vậy thôi, tao uống chán rồi. Đi về ah – Thuyên nói như thật,
còn nhóm người dậy.
Thôi, thôi, tao thua.
Có chuyện cần nhờ mày tư vấn chút – Lan Chi
thừa nhận.
Lan Chi bắt đầu kể chuyện kế
hoạch tân gia, khách mời của chồng… Thuyên
ngồi nhàm chán, hai tay vẫn chống cằm, lầu bầu “không phải mày nhờ tao tư vấn đi chợ mua gì
chứ?”. Lan Chi lắc đầu, giọng vẫn đều đều, nhưng
câu chuyện bắt đầu hướng sang tình tiếc phức
tạp hơn. Mắt Thuyên bắt đầu sáng lên, láo liên,
môi mấp máy nhưng ráng kiềm chế không ngắt
ngang lời Lan Chi. Khi Lan Chi kể tới những suy nghĩ của mình và những lời Sơn nói cho nàng
sáng nay, Thuyên tròn mắt, nghi hoặc.
Hai
vợ chồng mày điên hết rồi – Nó nói nhỏ với âm
sắc cao như hét.
Ơ… – Lan Chi không biết
nói gì, nghĩ hình như nó nói khá đúng.
Tao
hỏi thiệt mày? Mày muốn tự do thật ah? Mày muốn chồng mày chấp nhận cho mày thoải mái gẫn gũi
người khác? – Thuyên lắc đầu, miệng hả ra như
mới nghe điều gì rất hoang đường.
Ừ thì..
tao… tao không biết nói sao. Nhưng tao chỉ biết
bỏ qua lần này tao sẽ nuối tiếc cả đời – Lan Chi nói
nhanh, mặt ửng đỏ cúi nhìn bàn tay đang nóng hổi, ướt mồ hôi của mình.
Thuyên thở dài,
ngã người dựa ghế, mắt nhìn chầm chầm đứa
bạn chơi chung từ Trung học. Hai đứa chơi thân
hơn cả chị em, không có gì giấu diếm nhau, thậm
chí thói quen tình dục của Sơn, Lan Chi cũng kể
cho Thuyên nghe. Nhưng đứng trước hạnh phúc của bạn mình, Thuyên không thể dửng dưng
không ý kiến. Thế nào mới là hạnh phúc cho Lan
Chi? Là lố
Là lối sống cởi mở như phương
Tây sao? Với lề lối truyền thống đạo đức lâu đời
của Việt Nam, định kiến của xã hội đã lớn đến
mức có thể nghiền nát bất cứ kẻ nào đi ngược lại. Thuyên cũng là người phụ nữ “sống không chờ
đợi”, với nàng niệm “trinh tiết” cũng là của cha
ông, của sách vở thôi, không thực tế. Nàng từng
chia tay bạn trai ngay lập tức chỉ vì một câu hỏi
ngớ ngẩn “em còn trinh không?”. Nhưng nàng
cũng hiểu khi bước vào đời sống vợ chồng, chuyện chung thủy là yếu tố quyết định tồn tại
của cam kết hôn nhân. Đó là một trong những lý
do nàng chưa muốn kết hôn.
Thế mày
muốn thế nào? – Thuyên thở dài, lập lại câu
hỏi.
Tao biết thì tao cần mày tư vấn ah – Lan
Chi gắt gỏng.
Ok, thế này, để tao toạc móng heo ra nhé. Mày muốn mang thân ra chiêu đãi hết
đám bạn của chồng? Hay chỉ cho 2,3 anh thưởng
thức? Hay khoe hàng cho các anh ấy về chán vợ
luôn?
Chắc là cái gì đó nhẹ nhẹ thôi. Không
để chồng tao quá sốc, nhưng cũng không quá ít,
để anh xem đó là chuyện không có gì – Lan Chi suy nghĩ rồi nói.
Tao muốn tập cho anh ấy
quen đi, mày hiểu không? – Nàng nói tiếp.
OK. Nếu mày thích vậy. Mày đã tự có quyết định
của mày rồi, hỏi tao chi nữa – Thuyên bắt bẻ.
Vì tao muốn mày, không, cả 4 đứa tụi mình sẽ
làm nhân vật chính của buổi tiệc – Lan Chi tuyên bố.
Nhân vật chính? Làm chim mồi ah? –
Thuyên há hốc miệng.
Không, sao nói kỳ
vậy? Như thế này nhé… Lan Chi chồm tới, ghé
miệng vào tai Thuyên nói nhỏ… miệng Thuyên
mấp máy, mắt sáng lên, rồi hai đứa bụm miệng
cười khúc khích.
Thế là ngày Chủ Nhật cũng tới, ngay từ buổi sáng 4 đứa Thuyên, Ngọc,
Nhi và Lan Chi bận rộn tíu tít trong bếp, làm salad,
ướp thịt trừu, rửa hải sản… còn chuyện chuẩn bị
bia, rượu, đá, ly là phần của Hồng Sơn. Sáng giờ
Hồng Sơn chỉ loay hoay làm việc theo chỉ đạo của
vợ, anh không nói tiếng nào, nhưng tim anh đã đập thình thịch, cơ thể anh nhột nhạt không yên.
Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, anh đặt biệt chọn
lựa một số anh em thân, chịu chơi, đã từng trải
nhiều hình thức ăn chơi và đặc biệt dặn không
mang theo bà xã, vì lý do đặc biệt này anh đã loại
danh sách khách mời đồng nghiệp. Mấy lần anh muốn hỏi vợ xem em định làm gì trong buổi hôm
nay, nhưng không dám. Sáng nay khi Lan Chi mở
cửa cho các cô bạn vào, anh mơ hồ cảm thấy sẽ
có chuyện gì đó động trời. Qua câu chuyện của vợ
kể, anh biết những nhân vật này đều là tay chơi
thứ thiệt, không phải mơ màng như các cô biểu hiện bên ngoài.
10h05 phút, tiếng chuông
cửa đầu tiên, Hội Tennis tới chung trên chiếc
Toyota Land Cruiser do Tùng lái. Anh em tay xách
bia, người xách rượu, người ôm theo thùng hải
sản … chỉ không có hoa và khánh tân gia, anh em
hội Tennis của Sơn là thế đấy. Họ ngồi phòng khách uống trà sau khi tham quan căn nhà Sơn.
Sơn vào nhà bếp gọi vợ lên. Khi Lan Chi bước lên
tới phòng khách, căn phòng như sáng rực lên,
cuộc nói chuyện sôi nổi đang diễn ra cũng bị gián
đoạn tức thời. Sáng nay nàng cố tình chọn cho
mình một chiếc váy ngắn, mặc bên ngoài bộ bikini màu nude, phía trên nàng khoát một chiếc áo
sơmi mỏng, không cài nút mà cột hai vạc áo lại
với nhau. Nhìn nàng rất trẻ trung và mạnh khỏe,
nhất là khi nàng đi, cặp chân thật dài, trắng mịn,
thẳng tắp không nổi bắp cơ, làm người đối diện
cứ phải nuốt nước miếng từng ngụm.
Ah, bà chủ xinh đẹp đây mà. Em hôm nay nhìn trẻ đẹp
hơn cả hôm đám cưới ấy – Bác Lộc, Hội trưởng
hội tennis nói.
Bác Lộc là một người đàn
ông vui tính, quê Nam Định vào Sài Gòn từ 1975,
năm nay cũng ngoài 55 tuổi, nghe nói vợ bác chết
được 10 năm, bác không lấy vợ khác, mà chuyên đi cặp bồ, toàn gái trẻ, anh em trong hội tặng bác
biệt hiệu “gừng càng già càng cay”. Tuy lớn tuổi
nhất hội, nhưng bác dứt khoát không cho anh
em gọi là bác, chú, mà phải gọi là anh.
Em
cảm ơn anh – Giọng Lan Chi hơi ngượng vì phải
kêu người đàn ông bằng tuổi bố mình là anh.
Đây anh giới thiệu nhé, vì hôm đám
cưới không có dịp giới thiệu từng người cho em
biết – Sơn đứng cạnh Chi nói.
Đây là Bác
Lộc, ý chết, anh Lộc, em xin lỗi. Anh Tùng, anh
Huyền và Chuyên thì bằng tuổi em – Sơn vừa nói
vừa chỉ từng người, mọi người đều nhìn Chi mỉm cười thân thiện, tiện thể liếc nhìn cặp đùi trắng lóa
mắt của nàng.
Lan Chi mỉm cười đánh giá
mọi người. Anh Tùng thì thấp, đậm người, mặt
vuông, làn da ngám nắng, nhìn rất khỏe mạnh.
Anh Huyền có nụ cười đẹp, răng rất đều, lông
mày rậm và lông tay anh rất rậm, nhìn qua cổ áo thun, ngực anh cũng khá rậm lông. Còn phần
Chuyên, bằng tuổi Lan Chi, là người trẻ nhất trong
hội, nhìn rất thư sinh, ốm, trắng và đeo kính
cận.
Dạ, em cảm ơn các anh đã đến chơi –
Lan Chi vừa nói, vừa ngồi xuống cạnh
chồng.
Hai chân nàng rất tự nhiên, không khép lại, cũng không cố tình mở ra, cứ như đứng
sao thì ngồi khoảng cách hai đầu gối vẫn vậy. Với
hướng nàng ngồi, thì anh Tùng và Bác Lộc là thấy
rõ nhất, các anh em còn lại thì khó chịu nhấp
nhỏm. Bác Lộc không thể không nhìn thẳng vào
đáy quần bikini của Lan Chi che dưới váy, tuy biết là bikini không phải mỏng như quần lót, nhưng
ông vẫn thấy khá rõ nốt ruồi son nhỏ trên bắp
đùi non sát mép đáy quần và đường nét hằn lên
chia ra hai mép thịt đều của âm hộ nàng. Mặt ông
nóng lên, ông giả bộ đằng hắng, rồi cầm lấy tách
trà rung rung nhấp một ngụm. Anh Tùng thì biểu hiện bên ngoài bình tĩnh hơn, anh chỉ liếc nhẹ,
vẫn nói chuyện bình thường, nhưng đũng quần
có vẻ hơi u hơn.
Sơn quan sát sơ qua
biểu hiện của mọi người, anh liếc qua đùi Lan Chi,
thầm thở dài rồi dở truyện sex ra đọc. Mọi chuyện
đã âm thầm bắt đầu.
Buổi tiệc bắt đầu rất vui, mọi người vừa nướng thịt ăn, vừa uống bia
quanh hồ bơi, riêng anh Tùng và Chuyên mặc
quần bơi vui đùa banh dưới nước. Lan Chi đứng
nướng thịt cho mọi người. Còn ba đứa bạn theo
kế hoạch của nàng ẩn núp trên lầu chuẩn bị cho
tiết mục chính.
Trên hồ bơi là mái che căng bằng lưới dầy, có thể ngăn bớt nắng, nhưng
đứng nướng thịt dưới mái che một lúc Lan Chi bắt
đầu đổ mồ hôi lấm tấm. Sơn thấy thế, lấy khăn
giấy chấm hồ hôi cho nàng và hỏi:
Em
ngừng nướng đi, xuống bơi, ném banh với mấy
anh một lát cho mát – Sơn nói.
Em… – Lan Chi ngạc nhiên nhìn chồng, anh chủ động đề nghị
mình bơi lội với mấy anh em hội tennis, trong khi
anh không xuống.
Điều này nằm ngoài kế
hoạch của Lan Chi. Tuy nhiên, có thêm chi tiết này
có thể tô điểm cho kế hoạch hoàn mỹ hơn. Chi
thầm cảm ơn chồng. Nàng nhướng người hôn mội chồng một cái thật kêu, xong tiện tay tháo cái
tạp dề đang mặc và giao luôn đôi đũa nướng cho
chồng.
Nóng quá, mấy anh cho em ném
bóng với nhé – Lan Chi đứng sát mép hồ vừa nói,
vừa cởi bỏ chiếc váy ngắn đang mặc.
Tùng
và Chuyên đang ném bóng, Bác Lộc đang cắn miếng thịt nhai nhồm nhoàm, anh Huyền đang
uống bia ừng ực, mọi người đều ngưng lại. Khi
Lan Chi cởi bỏ chiếc váy và chiếc áo mỏng trên
người, bộ bikini màu nude của nàng phô diễn hết
khả năng những đường nét cơ thể của nàng.
Nhìn từ xa bộ bikini màu nude như chìm hẳn với màu da nàng, nhìn Lan Chi như khỏa thân đứng
trên thành hồ bơi.
Lan Chi không nhảy
xuống hồ, mà tiến đến cầu thang inox, nơi có hồ
nước nhỏ để rửa chân, nàng cúi người xuống,
vốc nước lên bắp đùi rửa nhẹ nhàng. Nàng
không nhìn mọi người, nhưng nàng biết họ đang dõi theo từng cử động nhỏ của nàng. Lan Chi lại
đứng thẳng người, hai tay nàng nắm lấy nhau
vươn thẳng lên trời, uốn người ngang qua lại để
làm dãn cơ. Khi nàng vươn tay lên cao, chiếc áo
bikini phía trên kéo tụt theo, phân nữa bộ ngực
dưới của nàng vượt ra ngoài áo, chỉ còn che được hai nụ hoa nhỏ. Mọi người như ngừng thở
giây phút đó, khi nàng hạ tay xuống thì ai cũng
hít sâu không khí vào như thể chính họ đang tập
thể dục, không phải nàng.
Lan Chi đến bên
cầu thang inox, nàng nhẹ nhàng xoay người lại,
đưa chân ra sau, leo ngược xuống cầu thang. Khi nàng co chân lại xuống từng nấc thang, mông
nàng đung đưa to tròn trước ánh mắt của Tùng
và Chuyên. Chuyên đỏ cả mặt, anh quay mặt đi,
che sự xấu hổ của mình.
Ơ kìa, thẩn ra đấy
làm gì? Ném em trái banh nào – Lan Chi xuống
nước, xoay người đứng đối diện 2 người.
Nước hồ chỉ ngang ngực nàng, lăng tăng nhẹ, vỗ
về uốn lượn theo đường cong của khuôn ngực
nàng. Tùng chợt tỉnh, ném trái banh đang cầm
trong tay cho nàng. Trái banh bay thật cao, vượt
qua tầm tay của nàng, Lan Nhi nhúng người nhảy
lên, vươn tay hết cỡ làm chiếc áo nịt ngực thừa dịp tốc lên đưa hẳn hai bầu ngực của nàng ra
ngoài. Lan Chi giật mình, co rút người thật nhanh,
hai tay chụp lại 2 bầu vú của mình, nhưng nàng
có nhanh hơn cũng không ngăn nổi ánh mắt
thèm thuồng của mọi người lướt qua 2 núm vú
đỏ hồng của nàng. Lan Chi thụt người xuống nước kéo 2 mảnh áo nhỏ xuống, mắc liếc Tùng
như hờn dỗi. Khi nàng đứng thẳng lên, chiếc áo
nhỏ đã được kéo xuống yên vị, nhưng nó quá
mỏng sau khi ngấm nước, hai đầu vú của nàng
nổi rõ lên.
Xin lỗi, anh lỡ tay – Tùng cười
xoa đầu:
Tỏm … tỏm… liên tiếp hai tiếng vọng nước sau lưng Lan Chi, nàng quay đầu lại
phát hiện ra khuôn mặt cười giả lả của Huyền và
bác Lộc. Cả hai người không bỏ qua cơ hội, đều
tự động xuống hồ chơi.
Bây giờ chơi như
thế nào? – Lan Chi hỏi.
Ném lừa banh nhé.
Tức là một người cố bắt banh, bốn người xung quanh ném banh chuyền cho nhau. Ai bị chụp
trúng banh thì bị phạt vào giữa bắt banh thay
người kia – Tùng nói luôn như có chuẩn bị
trước.
Đồng ý. Đồng ý. OK.
Bác Lộc
và anh Huyền xuống nước sau, phạt do thiếu tinh
thần tự giác, một trong hai người bắt banh trước. Ai đây? – Lan Chi ranh mãnh đề nghị.
Để
mình ra cho, ai để ông già bị phạt – Huyền
nói.
Êh, mày nói ai già hả! – Bác Lộc bất
mãn.
Trò chơi bắt đầu, mọi người lao qua
lao lại, rất sung, riêng Lan Chi cũng bị chuyền
banh sang 2 lần, nhưng nàng khéo léo ném trả lại an toàn. Chợt banh của Chuyên chuyền cho Lan
Chi bay đến, nàng vươn người bay lên chụp,
không với tới, trái banh đáp xuống nước sau
lưng nàng cách 2 mét. Lan Chi xoay trường
người đến trái banh thật nhanh. Nhưng Huyền
sau lưng nàng càng nhanh hơn, hắn búng người lượn sát cơ thể Lan Chi, cánh tay phải vòng qua
ngực Lan Chi bàn tay đáp gọn trên bầu ngực của
nàng, cánh tay trái không quên nhiệm vụ, vươn
đến chộp được trái banh.
Ah, hai tay hai
bóng… Tùng ghen tị hét lên.
Lan Chi ngượn
chín người đẩy tay Huyền ra, nàng vuốt lại tóc, nhìn về phía lò nướng, chồng nàng đã bỏ vào
trong tự lúc nào. Lan Chi buồn buồn, vì không
biết những gì mình đang làm có vượt quá sự chịu
đựng của Hồng Sơn không?
Chợt một bàn
tay mát lạnh xoa nhẹ lên mông nàng, Lan Chi giật
mình quay lại.
Tới phiên cưng bắt banh đây – Bác Lộc cười hì hì, mắt híp lại.
Ah.. dạ
được.
Cuộc chơi lại bắt đầu, lần này còn
hào hứng hơn, vì người bị phạt là Lan Chi. Như
có hiệp nghị mọi người đều cố ý giữ banh lâu
hơn, cho Lan Chi lao đến gần sát, vòng tay giựt
banh thì họ mới ném đi. Mỗi lần như vậy là một lần vuốt mông, nắn ngực, ai cũng vui. Riêng Lan
Chi lúc đầu còn ra vẻ giận dỗi, nhưng sau một lúc
nàng dễ dãi hẳn ra, còn tủm tỉm cười thích thú.
Lúc này Sơn đang đứng trên ban công Lầu 1 nhìn
xuống hồ bơi, nhìn xuyên qua tấm lưới trời anh
cũng thấy khá rõ từng hành động của mọi người. Lòng anh rất khó chịu, nhưng dương vật anh đội
lên, cứng như sắp nổ. Hai tay anh nắm chặt lấy
ban công, gồng người chịu đựng. Bất chợt một
bàn tay mát lạnh luồn qua lưng quần Sơn, nắm
chặt lấy dương vật anh.
Ah – Giọng
Thuyên, nàng ngạc nhiên vì kích thước và độ cứng của Sơn.
Ôi, ôi, Thuyên em làm gì vậy?
– Sơn thản thốt quay lại.
Em muốn giúp anh
giải tỏa áp lực tâm lý – Thuyên nhìn sâu vào mắt
Hồng Sơn, nàng nói tiếp. Em hiểu Lan Chi, nó yêu
anh thật lòng, nhưng nó có những ham muốn
tiềm ẩn mà không phải mình anh đáp ứng được. Còn chuyện này, tay nàng vuốt vuốt bên trong
quần Sơn, Anh đừng lo, con Chi mà biết nó còn
cảm ơn em đó.
Thuyên quỳ xuống ngay
trên bang công, nàng tuột quần Sơn xuống đầu
gối, tay mân mê hai bìu dái, kê miệng mút lấy, Sơn
ngữa mặt lên trời, thở ra một hơi khoan khoái. Thuyên thật chuyên nghiệp, nàng ngậm mút
dương vật Sơn thật nhiệt tình, không chút cẩu
thả, nàng có thể nuốt nó gọn lút hết vào cuốn
họng. Sơn rên rỉ, thích thú. Chợt chàng cảm thấy
có gì không đúng, tiếng đùa giỡn dưới hồ bơi im
bặt tự lúc nào. Sơn choàng tỉnh nhìn xuống há hốc cả miệng không tin được.
Bốn người
bạn trong Hội tennis của Sơn đang vây quanh Lan
Chi về một góc hồ bơi, Tùng chồm người tới cúi
xuống hôn lên ngực Lan Chi, tay nàng đẩy mặt
anh ta ra nhẹ nhàng kèm theo một cái lườm giận
yêu. Sau lưng nàng, Bác Lộc đang ghì sát hạ thể ông ta vào mông nàng, đầu ông cúi xuống hôn
lên vai nàng, rồi nút nhẹ dái tai nàng. Huyền và
Chuyên từ hai bên, tay của họ đang hoạt động
dưới nước, khảo sát cơ thể Lan Chi. Lan Chi rùng
mình, ngã đầu ra sau né tránh chiếc lưỡi nhám
của Bác Lộc, nàng chỉ muốn đùa giỡn tí thôi, nếu không sẽ làm cho chồng quá sốc. Khi nàng ngữa
đầu nhìn lên trời thì bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của
Sơn. Lan Chi hoảng hốt, định xô mọi người ra, thì
bất ngờ ánh mắt nàng lóe sáng, nàng thấy
Thuyên đang hì hục mút dương vật của Hồng
Sơn. Lan Chi nheo mắt lại, ánh mắt hai vợ chồng vẫn không rời nhau. Cánh tay nàng đang đặt trên
ngực Tùng phía trước, bất ngờ rút lại, vòng ra
sau lưng, nàng kéo dây áo bikini. Trong ánh mắt
sững sờ của mọi người, Lan Chi rút phăng chiếc
áo bikini quăng ngược lên bờ. Nàng vươn tay
đến trước choàng qua cổ Tùng kéo thẳng mặt hắn xuống bầu vú mình. Tùng vồ lấy bộ ngực
Lan Chi, miệng mút mạnh núm vú, tay xoa bóp
bên kia. Bác Lộc đẩy cục u độn dưới quần bơi vào
khe mông nàng, hai tay vòng ra trước tranh
giành một bên vú với Tùng. Lan Chi rên nhẹ, mặt
ngữa lên nhìn thẳng vào mắt Sơn, mặt Sơn đang đỏ bừng, tay ghì lấy đầu Thuyên không ngừng
nhấp dương vật vào miệng nàng.
Người
Lan Chi hừng hực nóng, cảm giác như điện lan
tỏa toàn thân. Mắt nàng nhắm lại, miệng nàng mở
ra mời gọi, Huyền chồm người lên hôn ngấu
nghiến đôi môi của nàng. Nàng mở rộng miệng đưa lưỡi ra cho Huyền mút, rồi đưa lưỡi vào sâu
trong miệng nàng. Bộ ngực nàng thì được Bác
Lộc và Tùng chia nhau liếm mút, đầu vú nàng bị
mút nhiều đến nổi săn cứng, hơi sạm màu lại. Lan
Chi cảm giác được quần bơi của mình đã bị tuột
mất, Chuyên áp sát nàng tứ phía sau, vuốt ve bộ mông căng tròn của nàng, tay vòng xuống, lách
ngón tay miếc dọc khe âm hộ nàng. Lan Chi chới
với, nàng không còn là mình nữa, còn lại trong
nàng chỉ là bản năng. Cả năm người leo lên bờ hồ
bơi, Lan Chi nằm ngữa ra, hoàn tòan trần truồng
nhìn lên 4 gương mặt quen thuộc mà xa lạ. Bốn người đàn ông mau chóng cởi quần bơi ra,
dương vật cả bốn người cương lên đỏ bầm do bị
ép trong quần bơi quá lâu. Bốn người nhìn lướt
qua thân thể hoàn mỹ của Lan Chi đang nằm
dưới, hai chân nàng không khép lại như mời gọi.
Không ai bảo ai, họ cùng lao vào xâu xé cơ thể không mảnh vải che thân của Lan Chi. Lan Chi
dang hai đùi ra hết cỡ cho lưỡi của Chuyên thâm
nhập vào cửa mình, Bác Lộc và Tùng cùng vuốt ve
mút hai đầu vú của nàng, Huyền vẫn hôn nghiến
lấy môi nàng. Hai tay Lan vơ xung quanh, túm
được 2 cái dương vật cứng ngắt nàng biết một cái của Huyền, cái kia của ai nàng không rảnh để
ý. Nàng kéo dương vật Huyền về phía mình, há
miệng ra nuốt trọn dưới con mắt ngạc nhiên hâm
hộ của 3 người còn lại. Sau khi mút cho Huyền
được 5 phút, nàng ra hiệu cho Huyền xuống
dưới, anh liền hiểu anh là người có vinh dự khám phá hang động Lan Chi đầu tiên. Huyền thế chỗ
cho Chuyên, dưới ánh mắt thèm thuồng của mọi
người, dương vật Huyền chui tọt vào âm hộ Lan
Chi. Nàng oằn người lên đón nhận, đây là dương
vật thứ hai trong đời mà nàng biết ngoài chồng.
Nàng biết nó không phải là cuối cùng, còn rất xa mới đến cái cuối cùng.
Huyền hì hục được
thêm 5 phút, xuất tinh trong mình Lan Chi, rút ra
nhường chỗ cho Tùng. Nhưng Lan Chi chủ động
lật người lại, quỳ gối chống mông lên, miệng vẫn
không nhả dương vật của Bác Lộc. Tùng thích
thú vỗ bộ mông tròn trịa của Chi, anh tiến nhập hùng hục, làm Lan Chi nhăn nhó, mấy lần phải
nhả dương vật Bác Lộc ra để thở dốc.
Cuộc vui vẫn tiếp tục, dưới con mắt quan sát
của Sơn. Anh đã xuất tinh một lần trong miệng
Thuyên, quan sát vợ được 5 phút, anh lại chịu
không được, yêu cầu Thuyên quỳ gối trên ban công cho anh làm thêm lần nữa với những tư thế
như trong truyện sex. Lần này có lẽ là lần hai liên
tục nên Sơn có vẻ kiềm chế tốt hơn hẳn, anh hì
hục vã cả mồ hôi, Thuyên cũng nhũng cả người,
nhưng Sơn vẫn không xuất tinh. Anh quan sát
vợ bên dưới càng nhiệt tình bao nhiêu, trên này anh như có sức lực bấy nhiêu.
Lan Chi lúc
này đã thấm mệt. Bốn người đàn ông thở hổn
hễn, người nằm người ngồi, chân vẫn gác, tay
vẫn vuốt ve thân thể cô, họ đều ít nhất 1 lần xuất
tinh lên người cô, nhưng họ còn nuối tiếc, chưa
muốn rời ra. Lan Chi mở mắt nhìn lên ban công, tiếng Sơn gầm rú vọng xuống, anh xuất ra được
lần hai trong người Thuyên, Thuyên nằm bẹp đó,
rã rời bất động.
Lúc này, hai bóng người
con gái khỏa thân, xuống tới hồ bơi là Ngọc và
Thục Nhi, hai nàng chia nhau vuốt ve, mơn trớn
bốn người đàn ông, tách họ ra khỏi người Lan Chi. Trên cơ thể trần truồng của Lan Chi vương vãi
tinh trùng đàn ông, mép âm hộ nàng tinh trùng
chảy tràn ra một vũng nhỏ, làn da nàng ửng đỏ
nhiều chỗ, đặc biệt là hai núm vú đỏ tấy lên vì bị
bú mút quá nhiều, hai mắt nàng lim dim tận
hưởng dư âm còn lại như dòng điện tê tê chạy khắp thân thể. Nàng nhắm mắt ngủ, miệng thì
thào: “Sai kế hoạch rồi, Sai rồi…”.
Hoang dại
Bình Ba
Sau bữa tân gia, vợ chồng Lan Chi vẫn sinh hoạt như bình thường, nhưng giữa hai người có một vách ngăn vô hình. Hồng Sơn cũng tránh mặt anh em Hội Tennis, mặc dù anh em gọi điện liên tục, người thì xin lỗi, người thì kiếm cớ rủ nhậu. Kỳ thật Sơn không giận anh em, anh cũng không giận Lan Chi, anh chỉ không dám đối diện với chính mình. Anh luôn lẩn tránh những suy nghĩ đó, anh lao vào công việc để không còn thời gian vẫn vơ. Tối về nhà, khi hai vợ chồng đối diện với nhau, anh vẫn vui cười, vẫn âu yếm vợ. Đặc biệt về khoảng chăn gối, Sơn như thoát thai hoàn cốt, anh dai sức kinh khủng, mỗi lần đối diện với cơ thể trần truồng của Lan Chi là anh luôn đạt sẵn trạng thái sẵn sàng, thậm chí không cần vợ phục vụ. Sơn biết có một ý nghĩ đang nhen nhóm trong người anh, người thắp nó lên không ai khác là Lan Chi. Anh không muốn thừa nhận nó, nhưng sự thật là anh hứng tình tột độ khi thấy Lan Chi buông thả.
Lan Chi cũng đang suy nghĩ về bản thân mình, về những biểu hiện của chồng. Nàng muốn tìm một nguồn cảm hứng khác, nguồn cảm hứng mà chỉ hai vợ chồng chia sẻ với nhau, không làm Sơn đau khổ. Nàng nghĩ rất nhiều, nhưng có lẽ thứ Sơn thích chưa chắc nàng đã thích.
Sáng ngày thứ Bảy, nàng không phải đi làm, Sơn thì đang ngủ do quá say tiếp khách tối hôm qua. Lan Chi dậy sớm, khỏa thân đi vào phòng tắm, nàng rửa mặt và nhìn ngắm mình qua gương. Nhan sắc này liệu tồn tại bao lâu? Thời xuân sắc của một người phụ nữ có vài năm trong cả cuộc đời. Mà nàng đang tại đỉnh của ngọn đồi đó, sau thời điểm này chỉ có từ từ đi xuống. Chợt lóe lên trong đầu Lan Chi, nàng muốn lưu lại thời điểm mình đẹp nhất cho chồng.
Như có được mục tiêu, Lan Chi
trang điểm, làm sơ lại mái tóc, nhưng nàng không
lựa chọn trang phục như mọi khi. Nàng lục trong
tủ tìm chiếc máy ảnh cũ, vì hai vợ chồng không có
sở thích chụp hình, nên khi Sơn muốn mua máy tốt hơn, Chi luôn ngăn chồng. Nàng đứng trước
gương, đưa máy hình lên ngắm ngía cơ thể
không mảnh vải che thân của mình. Nàng chụp
mấy pô hình, review lại, tấm mờ, tấm tối, nàng lại
xóa đi. Lan Chi đang loay hoay với chiếc máy ảnh
cũ, thì chợt đèn flash lóe lên, Sơn đang ngồi trên giường mỉm cười, tay cầm chiếc Iphone 4s của
anh.
- Muốn chụp hình sao không nói anh
chụp cho, máy đó dỏm quá không dùng được
đâu.
Lan Chi mỉm cười, xoay người lại
đứng đối diện chồng không mảnh vải che thân.
Sơn tiếp tục chụp mấy kiểu. Nàng lao lên giường chui tọt vào lòng Sơn, tay dành lấy chiếc điện
thoại, xem lại.
Chất lượng hình đẹp hơn
hẳn, cơ thể không tì vết của nàng hiện lên rõ
từng ly. Đây là lần đầu tiên Lan Chi nhìn ngắm cơ
thể mình trong một tấm ảnh. Nàng thích thú,
nhoẻn miệng cười khúc khích. Hồng Sơn leo xuống giường, lấy lại chiếc điện thoại.
- Em
giữ nguyên tư thế đó nhé. Rất đẹp.
Lan Chi
lúc này đang nằm sấp khỏa thân trên giường, hai
chân gấp lên bắt chéo với nhau, đầu nghiêng
nghiêng, mái tóc dài của nàng xõa xuống.
- Em đẹp quá – Sơn chụp xong tấm hình, mắt vẫn nhìn nàng bần thần.
Lan Chi mỉm cười, cố
tình làm nhăn nhăn chiếc mũi trông rất đáng yêu.
Nàng đứng lên, bước đi nhẹ nhàng như thể gót
chân nàng không chạm sàn. Nàng đi ra mở cửa
ban công phòng ngủ, hai tay nàng dang rộng giữ
tư thế mở cửa, đầu nàng quay lại nhìn Sơn. Iphone của Sơn lóe liên tục. Nàng lại ra hẳn ngoài
ban công, cúi thấp người xuống, hai bàn tay đặt
chồng lên nhau trên thành ban công đỡ chiếc
cằm nhỏ nhắn, mắt nàng nhìn xa xa. Sơn tiếp tục
chụp thích thú, một tư thế của Lan Chi anh chụp
rất nhiều góc khác nhau. Anh không rõ phải lấy góc nào là đẹp nhất, vì đối với anh, nhìn nàng góc
nào cũng đẹp.
Hai vợ chồng nằm lười trên giường, xem lại các tấm hình. Lan Chi thích thú cười, mặt nàng đỏ lên, mắt long lanh. Nàng nhìn chồng, anh đang nằm nghiêng vừa ngắm tay anh vừa vuốt dọc theo lưng nàng, như muốn tiêu hóa từng đường nét trên người nàng. Lan Chi cho bàn tay vào chăn, nắm lấy dương vật của chồng đang sưng to, nàng chồm người tới, dùng lưỡi liếm dọc thân dương vật. Sơn nhìn Lan Chi trân trối, anh tiếp tục chụp vợ mình, tay anh vuốt tóc nàng sang một bên, để thấy rõ hơn gương mặt đẹp như thiên thần, bờ môi đỏ đang mở rộng nhẹ nhàng đưa anh lên mây. Lan Chi cưỡi lên chồng, nàng đưa hai cánh tay ra sau chống trên đầu gối chồng, để ngữa người ra sau. Từng khoảnh khắc đẹp của hai vợ chồng được Sơn lưu lại. Anh cho hình ảnh vào một ngăn bí mật trong điện thoại, thầm nghĩ mình sẽ xây dựng một bộ sưu tập hình khỏa thân của vợ.
Nghĩ là làm, sáng thứ Hai, Hồng Sơn tìm mua một chiếc máy ảnh loại xịn. Tuy nhiên với trình độ gà mờ như anh dĩ nhiên phải nhờ tư vấn của bạn bè. Hồng Sơn tìm đến Phúc, Việt kiều Mỹ, là anh em chơi chung nhóm bên Mỹ, nay anh làm Trưởng Đại diện cho một hãng ôtô lớn tại Việt Nam. Hồng Sơn có kinh nghiệm chơi nhiếp ảnh gần 20 năm, từ thời cao trào của những chiếc Leica phim cuộn kéo tay xoẹt xoẹt. Nay dù là thời buổi kỹ thuật số, Phúc vẫn không hoàn toàn bỏ máy phim, lâu lâu vẫn chụp và tự khen tấm tắc. Máy phim nước màu lúc nào cũng sâu và mượt hơn máy kỹ thuật số, chỉ thua thằng kỹ thuật số mỗi cái không review được thôi.
Sơn và Phúc ngồi quán cafe
Đông Phương trên đường Phạm Ngọc Thạch.
Phúc nhìn Sơn như đứa trẻ con được quà, tay không rời được chiếc máy ảnh mới mua, nhấn
nhấn rồi bấm xoẹt, lại lập lại, chốc lại quay qua
hỏi các chức năng. Phúc châm điếu thuốc, phà ra
một hơi khoan khoái, quay qua Sơn.
- Này
mày nói thật cho anh nghe, mày chạm chỗ nào mà
tự dưng đòi học nhiếp ảnh thế?!
- Đâu có gì đâu anh. Lâu lâu đổi thú chơi chút cho vui thôi.
– Sơn đáp vẫn không nhìn Phúc.
- Xạo. Với
thằng thực dụng như mày, làm gì sinh ra được tí
nghệ thuật nào mà đòi đam mê. Mày nói tao nghe
coi lúc mày bên Mỹ chừng đó năm chụp được
mấy tấm hình mang về.
Sơn ngẩn lên nhìn Phúc, gãi gãi đầu.
- Có mỗi tấm hình tốt
nghiệp thôi anh – Sơn hơi đỏ mặt.
- Thì thế
tao mới hỏi mục đích mày chụp hình là gì? Chụp
Phong cảnh, chụp ấn tượng, chụp chân dung,
chụp khỏa thân… Để tao còn biết mà hướng dẫn.
Mỗi mục đích đều đi chung một bộ complê ống kính khác nhau. – Phúc huyên thuyên.
- Dạ,
chụp khỏa thân có khó không anh.. Sơn ngập
ngừng
- Nói khó thì không khó, những
chụp hình mà lột tả được hồn mẫu thì không dễ.
Chứ chụp chỉ để khoe đường nét cơ thể thì ai
chụp chả được – Phúc lại lý thuyết.
- Lột tả hồn của mẫu là thế nào anh? – đầu Sơn như to
lên khi nghe Phúc nói.
- Là.. là… haizz. Ok
cho mày xem hình anh chụp, mày sẽ hiểu dễ
hơn.
Phúc móc ra chiếc điện thoại Samsung màn hình loại lớn, anh lướt qua, lướt lại chút, rồi chìa về phía Hồng Sơn.
Xem đi. Mấy tấm hình này anh chụp bằng máy ảnh rồi cho vào điện thoại.
Sơn cầm lấy chiếc điện thoại quá khổ, loại này màn hình nhìn sướng mắt hơn hẳn chiếc Iphone của anh. Trên màn hình là chụp cặp đùi một người phụ nữ, tư thế nàng nằm không thấy mặt và người, chỉ có cặp đùi thon dài là dựng lên, một chân gấp nhẹ xuống che đi nơi thầm kín nhất của phụ nữ. Background tấm hình thật tối, ánh sáng vàng nhẹ duy nhất lung linh như ánh nến tôn lên đường nét thanh xuân. Sơn gật gù khen tấm hình đẹp.